Polly po-cket
Đi qua những ngày mưa

Đi qua những ngày mưa

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 473

Đi qua những ngày mưa

ỏ tôi ở lại. Vì thực sự tôi không muốn anh tiếp tục cô đơn nữa...Thật ngốc phải không? Nhưng tôi chấp nhận, mạo hiểm một lần để đánh đổi lấy hạnh phúc cho anh hoặc cho cả hai sau này...Giải pháp 50/50, tôi nhắn tin cho anh quyết định của mình và thiếp đi sau những suy nghĩ dồn dập. Một ngày mệt mỏi...
3. Đi qua những ngày mưa
Tôi ngồi lặng yên bên anh trên chiếc xe buýt đang chầm chậm dịch chuyển dưới màn mưa trắng xóa. Anh không nói, chốc chốc lại nhìn tôi rồi nén một tiếng thở dài. Thời gian qua, tôi đã rất vui khi được ở bên anh nhưng cũng chưa bao giờ hết lo sợ khi cùng anh đi qua những ngày mưa ẩm ướt. Tôi biết anh vẫn chưa hoàn toàn quên được Vy, một mối tình bền chặt tưởng chừng như không thể nào đổ vỡ. Còn với tôi, có lẽ chóng vánh hơn, và bản thân tôi cũng chẳng xinh xắn và hoàn hảo như chị ấy. Dưới ánh đèn đường vàng vọt nhuộm một màu u buồn, tôi cảm nhận thế giới như ngưng đọng trong ánh mắt anh, hình bóng của Vy...những ngày mưa hôm ấy...
Tôi không nói, chỉ lẳng lặng chạy thật nhanh vào màn mưa khi chiếc xe vừa xịch đỗ, bỏ lại đằng sau ánh mắt hoang mang, bỏ lại một mình anh với những miền kí ức. Tôi cứ đi như thế, chẳng mũ, chẳng ô và bật khóc như anh đã từng đau ngày trước. Tôi không mong anh chạy theo, dỗ dành hay an ủi, vì tôi biết, anh đang nhớ Vy. Có lẽ trong anh, vẫn luôn có một khoảng trống dành cho cô ấy mà tôi chẳng thể lấp đầy, đến mức tôi còn chẳng biết khoảng trống ấy lớn đến đâu. Tôi nhớ lại mình khi quyết định đồng ý thế chỗ Vy trong tim anh, chẳng phải tôi đã chấp nhận, cái ngày anh rời bỏ tôi hay sao? Lết về nhà với cái đầu ong ong sũng nước, tôi chẳng ăn uống mà leo thẳng lên giường, vùi mặt vào chăn khóc nức nở rồi thiếp đi với cái lạnh và hình ảnh từng giọt mưa mùa hạ quất vào ô cửa kính...
Choàng tỉnh giấc, mọi thứ yên ắng đến lạ kì, tôi thấy người mình nóng như lửa đốt. Tìm cho mình một cốc nước, tôi ngồi vào máy tính, check mail như thói quen thường ngày...Là thư của anh, lúc đó tôi đã nghĩ mình nên xóa phăng nó đi, thực sự thì những lời giải thích khô khan qua màn hình máy tính đâu thể giúp tôi xoa dịu cái tâm trạng u ám, buồn bực đến khó gọi tên này, nhưng rồi lại mở nó ra, chầm chậm lướt qua từng con chữ. Là một truyện ngắn của một tác giả nào đó tôi không nhớ, có tên :"Màu nắng của mưa", cuối truyện chỉ vỏn vẹn lời đề tặng: "Anh thừa nhận mình vẫn chưa hoàn toàn xóa đi trong con tim hình bóng của cô ấy, nhưng giờ chỉ còn là kí ức thôi, để thỉnh thoảng lục ra mà chiêm nghiệm như em từng nói ấy. Anh chẳng buồn khi mưa rơi nữa đâu, và anh cũng không ngại khi nghĩ về mối tình đầu của mình nữa, vì anh đã tìm thấy, trong những cơn mưa...màu của nắng, là em đấy, nhóc ạ! Và anh tin, em đủ can đảm để tiếp tục cùng anh đi qua những ngày nắng, và cả những ngày mưa nữa, đúng không?..."
Tôi mỉm cười, lần này là mỉm cười với hạnh phúc thật sự, ngoài kia, mưa đã ngớt từ bao giờ, lấp lánh những vạt nắng mềm lung linh rải rác trên những con phố dài vô tận...Xuân về mang theo yêu thương chiều nắng ấm.Yêu nắng thế!







12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)