Old school Swatch Watches
Đoạn kí ức bị biên tập

Đoạn kí ức bị biên tập

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 198

Đoạn kí ức bị biên tập

giai điệu không rõ lời. Trong không khí, những vệt hơi nước mỏng chầm chậm nhích lại gần nhau, tạo thành những cụm mây xám bông xốp, lơ lửng. Rồi một cú chạm nhẹ, mưa ào xuống. Sôi nổi và cuồng nhiệt như một cô gái Sài Gòn đang yêu. Tôi nghiêng mặt, cho mưa quất vào ran rát. Nói với Minh về cảm giác thấy mình như một cái cây khô lâu ngày được tưới nước. Minh cười, xương rồng thì không được tưới nước nhiều, rồi ghé vào một tiệm café trước khi tôi kịp phản đối.
Tôi ngồi trên tấm nệm vuông màu nâu, tựa đầu vào cửa sổ nhìn mấy nhành ti-gôn ngả nghiêng trong mưa gió. Một vài nụ hoa khẽ run lên như trút tiếng thở dài rồi chầm chậm buông mình xuống đất. Ti-gôn hồng như những mảnh tim vỡ. Ti-gôn tím như những mối tương tư. Minh vẫn ngồi bên tôi rù rì kể chuyện. Minh kể. Hồi mới quen nhau chúng mình cũng đi chơi như này. Cũng vào hôm trời đổ mưa ầm ĩ thế này. Cũng ở đây, tại quán café này. Nụ hôn đầu của chúng mình đã diễn ra...như thế này. Rồi Minh hôn tôi. Nụ hôn lành lạnh nhưng lại khiến mặt tôi ửng đỏ và nóng rực lên như một chiếc đèn lồng vừa được thắp sáng.
__
Em à!
Anh vừa trở về sau chuyến công tác ngắn ngày. Và rất nhớ em. Trong chuyến công tác, anh đã làm mấy đồng nghiệp cảm thấy rất khỏ hiểu khi cứ nhìn cái bãi biển vắng hoe mà bật cười một mình. Lúc đó, anh đang nhớ lần mình ra biển cùng nhau, em đã phụng phịu ước một lần biết cái cảm giác được người yêu cột lại dây giày. Vậy mà khi anh cúi xuống...xắn gấu quần cho em thì em lại đẩy anh ra và nói anh kì cục. Em mới là người kì cục. Muốn người ta cột dây giày nhưng lại chẳng bao giờ đi giày.
Tôi bật cười khi nhìn đôi giày màu hồng mà mỗi chiếc được xỏ tới 2 sợi dây gửi kèm theo lá thư nhỏ. Minh thật biết cách làm người khác trở nên vui vẻ.
Dạo này tôi hay bị đau đầu. Những cơn đau cứ bòn rút đi từng chút từng chút sức lực. Tôi bỗng thấy đồng cảm với một miếng đậu phụ khi người ta đang cố gắng nhồi thịt vào nó. Bởi, đôi khi tôi cũng thấy như có ai đó đang muốn nhồi một thứ gì đó vào đầu tôi. Chỉ có điều chắc không phải là thịt.
Mẹ thường vuốt tóc tôi và nói đừng lo, mọi chuyện đều ổn sau mỗi lần tới gặp bác sĩ. Không biết bác sĩ đã nói những gì với mẹ, nhưng tôi tin mẹ hơn bất cứ ai khác trên đời. Như đã từng tin những gì Minh nói chỉ sau cái gật đầu của mẹ. Và tới bây giờ, dù mẹ không gật đầu đi chăng nữa, tôi vẫn tin Minh là chàng trai của tôi. Nhưng nếu chỉ cần niềm tin và mọi chuyện sẽ diễn ra theo ý muốn thì tốt đẹp biết bao. Cuộc sống này vẫn có quá nhiều chuyện không thể hiểu nổi. Và cũng có rất nhiều niềm tin đặt nhầm chỗ. Những lúc như vậy, có lẽ người ta cần một cú đập thật mạnh vào đầu để tỉnh lại. Để quên đi vài thứ. Hoặc nhớ ra vài thứ. Như sự giống nhau kì lạ giữa chiếc xe mất lái suýt chút nữa lao vào tôi ngày hôm nay và chiếc xe đã lao vào tôi 8 tháng trước khiến cho toàn bộ vụ tai nạn được tái hiện rõ nét trước mắt tôi như chỉ vừa mới xảy ra. Chiếc hộp kí ức đánh rơi ngày nào giờ trở lại nguyên vẹn trong tâm trí. Đau đớn và thất vọng. Tôi ngất đi.
__
Paris. Tôi mất nửa năm để làm quen với nó. Ngoài khoảng thời gian choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy, hào nhoáng của Paris, tôi còn mất khá nhiều thì giờ  để bắt kịp với nhịp sống nơi đây. Không còn là cô tiểu thư nhà giàu ngày nào, tôi trở thành nhân viên thiết kế của một công ty thời trang. Tự lập và bận rộn khiến tôi không còn quá nhiều thời gian để nghĩ về những gì đã xảy ra trong quá khứ. Nhưng khi chỉ còn một mình, trong những đêm mất ngủ, tôi cảm thấy cô độc và lạnh lẽo tới nghẹt thở. Nhiều lúc, tưởng chừng không còn chịu đựng được nữa, tôi muốn gọi cho mẹ, khóc một trận cho thỏa thích. Vừa khóc vừa phụng phịu kể lể những người xa lạ ở đây đã bắt nạt con gái mẹ như thế nào. Để nghe mẹ xót xa nựng nịu, ngoan, đừng khóc, về với mẹ. Nhưng mỗi khi nghĩ tới việc trở về thì những cảm giác đau đớn, thất vọng vì bị phản bội, bị lừa dối trong quá khứ lại quấn chặt và ám ảnh lấy tôi. Tôi không quên được ánh mắt buồn bã, né tránh của mẹ khi tôi tỉnh dậy trong bệnh viện và nhìn bà dò hỏi. Tôi không quên được ánh mắt đau đớn, hối hận của Minh khi tôi dốc sạch những lá thư tôi từng nâng niu trong chiếc hộp gỗ, thẳng tay vò nhàu lá thư anh vừa đưa và ném ngay xuống trước mặt anh. Lá thư bị vo tròn lăn lóc dưới nền gạch sang trọng như một dấu chấm hết. Cho tất cả.
Thứ bảy, tôi nhận được lời mời ăn tối từ John - sếp và cũng là người bạn duy nhất của tôi ở đây. Ưu điểm của anh là tốt bụng, nhược điểm của anh là đẹp trai. Làm bạn với John là một việc rất thú vị và cũng nhiều thử thách. Chẳng hạn như việc tôi phải lờ tịt đi cái sự thật rằng anh thích tôi và không ngừng công khai điều đó cho cả thế giới cùng biết. Ngoài việc đó ra thì làm bạn với John khá dễ chịu. Tôi kể với John về Việt Nam, về mẹ, về Minh, về những chuyện đã xảy ra và cả quãng thời gian không mấy dễ dàng với tôi sau đó. Và tôi nhận thấy rằng, ngoài khóc để bớt đau, tôi còn có thể nói ra. John nghe xong chuyện, nháy mắt cười với tôi:
- Anh sẽ

1[2]34
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)