nh rung động trở lại.
Ngay từ ngày đầu tiên gặp cô ở sân bay, cô trong mắt anh lúc đó trẻ trung năng động, hiền lành, nhưng đôi mắt là cái anh không thể nào đọc được gì từ tận trong con ngươi vừa ướt vì nhòa lệ đã được lau khô một cách không cẩn thận khi đó.
Vậy thôi, anh cứ đi bên cô đã vậy, nếu không thể tiến tới một mối quan hệ nào đó tốt đẹp hơn, trước mắt, anh cứ bằng lòng với thân phận của một người – lắng – nghe đã vậy. Chí ít, anh còn được nghe những – gì – cô – kể. Đôi khi chỉ cần thế là đủ.
Cô biết tình cảm của anh dành cho mình, nhưng trái tim cô dường như bị lấp đầy bởi công việc và những đam mê trời ơi đất hỡi mà cô cũng chẳng thể lý giải được là tại sao cô 28 tuổi rồi mà vẫn không vướng bận gì chuyện chồng con, ngược lại cô cứ để thời gian trôi qua từng kẽ tay như thế.
***
Khi đã đi qua 1/3 quãng đời, cô nhận thấy rằng để có được yêu thương, người ta phải trải qua một chặng đường dài mới có thể tìm thấy nhau, rồi yêu thương nhau, thề non hẹn biển... nhưng rồi tất cả những thứ đó lại chẳng là gì khi không còn yêu thương nhau nữa, bỗng chốc họ lại trở thành người dưng, tất cả những yêu thương, con người với con người, sẽ quên nhau như những người xa lạ.
Càng bước đi, cô càng thấy mình không còn lòng can đảm để yêu một người bất chấp tất cả, để yêu nồng nàn, như cả thế giới này chẳng là gì với cô như hồi còn mộng mơ đó nữa.
***
Tháng 11, trời bắt đầu se lạnh. Cuối tuần của cô là một ngày ở nhà dọn dẹp nhà cửa và lên facebook chuyện trò rôm rả. Anh online. Gửi cho cô một đường link về bài báo anh vừa tìm lại được, bài báo viết cách đây 1 năm.
- Ông thầy này nổi tiếng lắm đấy, nếu anh không nhầm thì là thầy giáo của em đúng không?
Cô không trả lời, vội đọc bài báo anh vừa gửi. Cô nghẹn ngào, cô hiểu thầy và cô đều chỉ là những phong cảnh trong chuyến đi cuộc đời mà thôi.
- Vâng, thầy giáo đó là thầy giáo của em. Năm đó nhờ thầy mà ca mổ của em đã thành công như thế.
- Bài báo này viết cách đây 1 năm rồi. Hôm qua vô tình anh đọc lại được...
- Anh là người đã phỏng vấn thầy?
- Ừ, khi phỏng vấn thầy, người mà anh luôn nghĩ tới ... lại là em đấy ...
Cô không nói gì, trong phút chốc, cô thấy trái tim mình xao xuyến trở lại. Khi nghĩ về một người mà con tim mình rung lên như thế, nếu không phải là người đang yêu hoặc mối tình đầu thì đó là mối tình chỉ còn đọng lại dư vị mà thôi - mối tình mà khi nghĩ lại, chỉ làm cho con người ta thêm tiếc nuối và thở dài để lại sống tiếp. Cô nghĩ thế.
Năm đó sau khi chuyển đến thành phố này, thời gian đầu cô và thầy còn giữ liên lạc, sau đó vì những bận rộn, lo toan, ai nấy đều bị khoảng cách làm mờ đi tình cảm vốn có. Cứ thế bẵng đi đến tận bây giờ.
Thời gian và khoảng cách quả là những thứ đáng sợ, nó làm con người ta khác đi, mờ nhạt đi rồi dần dần bị lãng quên đi ngay trong khi ta tưởng không thể nào quên được.
Một ngày chủ nhật không giống với các chủ nhật khác. Thầy dậy sớm hơn thường ngày, con gái vẫn đang ngủ say. Khuôn mặt vô tư ấy khiến thầy nhớ về người vợ đã không còn bên cạnh thầy nữa. Những dòng suy nghĩ cứ luẩn quẩn khiến thầy không chịu được,phải sang phòng đọc sách, châm một điếu thuốc và chỉ ngồi nghe nhạc - thể loại nhạc cổ điển mà thầy vẫn tâm đắc bao nhiêu năm nay.
Lướt qua một loạt những video và nhạc, thầy dừng lại ở đoạn video có tên "Sad Angel". Rồi cứ thế, hình ảnh cô lại ùa về trong tâm trí. Không quá rõ ràng nhưng cũng không mờ nhạt ...
4 năm trước có một cô gái đã tặng thầy đoạn video đó kèm theo một bức thư được viết bằng văn bản: "Em tặng thầy bản nhạc này" - những nốt nhạc của sự chờ đợi, của những yêu thương, của những điệu cười thanh bình, của những cam go, bực dọc, tức tối, của những số phận,nụ cười, nước mắt và hy vọng ... Và để ta nhìn lại mình, sống chậm lại một chút, có sao đâu? ...
Chỉ là một bản nhạc thôi, để thầy nghe mỗi khi rảnh và khi muốn tìm cảm hứng để cảm nhận cuộc sống,để bớt đi những bận rộn, lo toan...
Thầy lặng người ...
Một hình ảnh, một vóc dáng những tưởng là sẽ quên và đã quên, lại hiện về rõ mồn một như thế. Tất cả những ký ức giống như những hạt bụi trần đã rơi xuống rồi, không cẩn thận, vô tình lại bị đánh thức trở lại.
Trái tim thầy lặng đi trong giây lát, đã có một quá khứ như thế, quá khứ về một cô sinh viên, đặc biệt thế nào khi khiến thầy thay đổi... về cái nhìn, ánh mắt và tâm hồn khi đó. Đến giờ nhìn lại, hóa ra đúng là thầy và cô cũng ch