Đời vẫn đẹp, chỉ cần ta chịu ngước nhìn
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 218
ạy vào. Chị nắm nhẹ tay cô rồi nói nhỏ:
- Không sao đâu, có gì không biết chị chỉ em được mà!
Thấy mắt cô ánh lên một nỗi lo ngại khác, chị phì cười:
- Em nhìn kỹ xem. Nhân viên nữ có 2 loại đồng phục khác nhau đúng không. Mình cũng mặc váy, nhưng váy dài đến gối, có tay, có cổ, như mấy nhỏ đang đứng trực bàn đó. Em thấy mấy nhỏ đẹp đẹp đang ngồi không, váy tụi nó ngắn hơn, hở tay, hở cổ, đó mới là mấy đứa chuyên ngồi tiếp khách, dám chiều khách tới bến. Còn chị em mình chỉ lo đồ ăn thức uống cho khách, váy vóc chỉ là thêm khoảng...trưng bày cho vừa mắt khách thôi, vì khách ở đây toàn đàn ông, mà còn toàn ông "bự" nữa, nên nhà hàng phải ra chiêu này để kéo khách thôi, em biết chưa? Hết sợ chưa?".
Cô thở ra nhẹ nhõm rồi tự cười sự ngốc nghếch cả nghĩ của mình. Một người đàn ông bước vào khu cô trực. Chị kéo cô theo, dặn nhỏ:
- Khu chị chưa có khách, để chị trực bàn này dùm cho. Em nhìn theo chị mà làm nghe.
Anh chàng khách mới nhìn cô từ đầu đến chân, chị nhanh miệng đỡ lời:
- Hôm nay em nó mới thử việc ngày đầu tiên nên chưa có đồng phục anh ơi. Um...thực đơn đây, mời anh chọn món".
Gã khách bỗng nhếch cười nham hiểm:
- Vậy sao được, em phải để người mới học việc tự làm thì mới nhanh quen việc được chứ. Quay sang cô, anh chàng khủng khỉnh cười: - Anh rất vui sướng được là người đầu tiên của em....ơ...ừm....ý anh là người khách đầu tiên của em.
Cô mím môi, má nóng bừng.
Anh thành khách quen hay ngồi khu cô trực, dù vẫn hay chê cô cái này không được, cái kia không ổn với giọng hài hước tưng tửng như ngày đầu tiên. Anh thích ăn món nướng, nhưng không chịu để nhà bếp chế biến sẵn rồi mang ra, anh cứ bảo mang lò nướng ra để tự nướng, nhưng anh có thèm nướng đâu. Anh bắt cô đứng đó, nướng cho anh hết cái nọ đến cái kia. Cô nướng bò thì anh chê nướng chín quá nên thịt dai đến nổi làm anh nhai trẹo hết quai hàm. Cô nướng bắp thì anh kêu cô nướng còn sống nhăn, anh ăn vào sôi ruột rồi "thả bom" chắc cả con phố phải bỏ chạy. Cô nướng tôm thì anh kêu hình như cô mang nhầm ra món tôm khô rồi, chứ tôm tươi gì mà lại vừa khô vừa cứng đến mức làm anh suýt mẻ răng. Cô vừa ấm ức lại vừa buồn cười, đôi lần cô rủa thầm sao anh không như mấy ông khách khác, kéo một em váy ngắn ngồi cùng rồi tha hồ mà được phục vụ tận răng thay vì ở đây khăng khăng hành một kẻ chiều khách nghiệp dư. Nhà hàng nhiều cô váy ngắn xinh đến mức làm cô phát ngượng khi đứng gần, chẳng lẽ anh không vừa mắt nổi một cô? Đúng là gã quái tính.
Một tối chị off về quê giỗ mẹ, cô đi làm một mình rồi đi bộ về một mình. Con đường rợp bóng me xanh vừa vắng vẻ vừa mát mẻ lúc 11h đêm, bình thường luôn làm cô thấy thảnh thơi, vui vẻ khi về cùng chị. Hôm nay một mình trên con đường khuya đã hơi thưa người, cô chợt thấy bất an. Vừa đi vừa ngoái trước nhìn sau, tim cô chợt thót lại vì sợ: hình như có ai đó đi theo cô nãy giờ. Đi chậm lại, rồi lại đi nhanh lên, cô loay hoay với những ý nghĩ khác nhau: làm sao đây? Đột nhiên, cô cúi xuống cởi đôi giày 7 phân đang mang rồi ù té chạy, lẩm nhẩm trong đầu: "A: chân không thì chạy nhanh hơn, hắn sẽ không đuổi kịp mình – B: còn nếu hắn đuổi kịp, mình sẽ nện hắn bằng chiếc guốc 7 phân này, xem hắn có chấn thương sọ não không!" Tiếng chân thình thịch phía sau cô càng lúc càng to. Hắn đuổi kịp cô rồi. Cô chưa kịp thực hành phương án B với vũ khí nguy hiểm trong tay thì đã nghe vang lên một giọng nói quen thuộc kèm theo tiếng thở hổn hển gấp gáp:
- Em...làm gì tự nhiên chạy thục mạng vậy....Em...chạy...đi đâu vậy???
- Là anh hả? – Cô cũng sắp đứt hơi. Anh đi theo em làm cái gì vậy? Nãy anh làm em phát đau tim vì sợ, bây giờ thì phát đau tim vì mệt, biết không hả!!?
Cô ngồi bệt xuống gốc me bên đường, vừa ôm ngực thở vừa nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
- Anh làm em sợ hả? Anh xin lỗi. Tại anh thấy em đi về khuya một mình, anh không yên tâm nên....Mà em đứng dậy đi, mới chạy mệt đừng có ngồi xuống, ép tim chết bây giờ!
Anh cúi xuống kéo cô dậy, nắm tay cô mà cứ tự nhiên như...nắm tay mình vậy. Tay cả hai đều ướt mồ hôi, nhưng tay anh thì ấm nóng còn tay cô lại lạnh toát vì sợ. Anh mân mê nhẹ bàn tay cô trong tay anh rồi lại giở điệu cười nham nhở quen thuộc:
- Coi em kìa, sợ tới lạnh toát cả người. Nhìn em hung dữ mà sao nhát gan quá vậy!
Cô vùng vằng rút tay ra khỏi tay anh rồi lầm bầm:
- Thì tại ai, tự nhiên đi theo hù dọa người ta.
Nhưng tay anh vẫn nắm chặt không để rời tay cô. Mặt anh nghiêm trang trở lại, còn hơi có vẻ căng thẳng:
- Làm sao tự nhiên được. Anh nói rồi mà. Anh không yên tâm để em về một mình.
- Có gì mà không yên tâm, em đâu phải con nít. Mà em có về một mình hay mấy mình gì cũng đâu mắc mớ gì anh.
- Thì...anh nói rồi mà...tại...anh không yên tâm.
- Mà mắc gì anh không yên tâm?
- Ờ thì...tại....em về có một mình.
- Trời ơi, có phải anh không vậy! Bình thường cái gì anh cũng nói được mà, giờ mắc gì vòng vo có mấy câu nhai