(hamtruyen.mobie.in - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Nếu như trên thế gian này có...
Mười hai giờ, tôi chậm rãi tắt máy tính rồi lên giường của mình. Kể ra cũng lâu lắm rồi, tôi chưa ngủ sớm như vậy. Có lẽ, khi người ta lớn, người ta càng ít muốn ngủ. Mà, tôi đâu đã lớn chứ.
Bất chợt, những hình ảnh của bộ phim còn sót lại trong mắt tôi, như là ám ảnh.
***
Một cơn mưa trắng xóa cả đất trời hay là vì khuôn mặt của họ ánh niềm hạnh phúc lên làm mọi thứ xung quanh như bừng sáng. Cậu con trai đang cầm chiếc ô, đỡ lấy những giọt nước mưa trên người cô gái. Dù rằng hành động đó cũng không có ích gì vì hai người đều đã ướt sũng. Chẳng hề có những lời thoại này trong phim, nhưng tôi tin rằng, giữa họ đã có 1 lời hẹn ước: "Gặp lại ở thế giới bên kia". Bỗng dưng, tôi thấy cô gái ấy mạnh mẽ thật, dám sống và làm những việc mình cần làm cho những ngày cuối đời, cho tuổi trẻ của mình dù rằng nó chẳng hề bằng phẳng. Tự nhiên tôi thấy mình quá vô dụng khi ngay cả việc thành thật với cảm xúc của chính mình tôi cũng không làm được. Hình ảnh về chiếc bút chì màu trắng , chiếc xe đạp màu xanh, tất cả dội về trong đầu tôi như một cơn lũ, ồ ạt, đột ngột. Lẩn khuất trong đó là một hình ảnh mà tôi biết rằng, mãi về sau này, tôi cũng sẽ không bao giờ có thể quên. Không dưng, mắt trái của tôi rơi ra một thứ, nhỏ thôi, như là 1 giọt nước mắt.
Tôi còn nhớ đó là năm cuối cấp. Thầy hiệu trưởng của chúng tôi bỗng dưng nảy ra một ý định, đó là trộn các lớp và chia lại để chúng tôi có thêm bạn mới, có thể giao lưu cùng nhau, để nếu sau này có ra trường cũng không nuối tiếc vì đã không có nhiều bạn. Đấy là lời thầy nói, nhưng thật ra chúng tôi hầu như đều quen biết nhau. Sau những năm tháng học ở ngôi trường này, tôi nhận ra nó cũng không quá lớn, bạn bè cùng trang lứa tôi cũng không quá đông. Là như vậy .
Đấy cũng là lí do khi vào lớp này, tôi không bỡ ngỡ lắm. Một số học cùng tôi năm ngoái, có đứa còn học cùng với tôi từ năm mẫu giáo.
Thầy chủ nhiệm lớp tôi năm ấy nổi tiếng là người khó tính. Nhưng với tôi ai cũng thế thôi, tôi vốn không tiếp xúc với ai quá nhiều người. Thầy xếp cho tôi vào bàn thứ 4 vì dáng tôi khá cao. Bàn năm là bàn cuối lớp. Mắt tôi lúc ấy đã khá kém vì tôi vốn bị cận nhưng lại không đeo kính, ấy vậy mà tôi không nói với thầy về điều ấy. Tôi cũng ham vui với cái " xóm nhà chòi" cuối lớp này, an nhiên ngồi ở vị trí đấy. Năm học của tôi cứ thế trôi qua. Xóm nhà chòi vẫn hay bày các trò nghịch dại làm cho cậu lớp phó học tập ngồi đầu lớp cứ cáu lên nhặng xị, tôi thỉnh thoảng vẫn phải trấn áp những trò đùa quá đà, để nó ở một giới hạn mà các thầy cô có thể tin rằng chúng tôi chỉ đùa nghịch như bao đứa trẻ tuổi này, không, là ở tuổi rất trẻ.
Hôm ấy là 1 buổi sáng, trời âm u, và lạnh. Lớp trưởng như thông lệ chạy vào lớp trước khi cô Bích dạy anh văn lớp tôi bước vào, thở hổn hển. Tất cả chúng tôi, chẳng có ai phản ứng gì về việc lớp trưởng chỉ vào suýt sao trước cô có mấy phút vì chẳng có ngày nào mà lớp trưởng đi sớm cả, giờ lớp trưởng vào lớp, chúng tôi chẳng cần nhìn thấy giáo viên đâu, cũng dư biết là thầy hoặc cô đứng lớp tiết 1 sắp vào (trừ khi ngày hôm ấy chúng tôi được vắng tiết ). Lẽ dĩ nhiên là chẳng ai thích thú việc học trò của mình đi học như thế. Bằng chứng là cô quay lên bảng viết tựa bài mới và kiểm tra bài cũ, dĩ nhiên là với cậu lớp trưởng. Lúc đó tôi cũng không quan tâm lắm, lay hoay tìm cây viết chì của mình chuẩn bị làm bài tập nhưng chẳng thấy đâu. Phong ngồi phía sau tôi dĩ nhiên không có cái gọi là bút chì, nhỏ Như ngồi cạnh tôi cũng thế. Tôi ngẩn mặt nhìn về phía bảng, lớp trường còn đang "ngắc ngứ" chỗ " were" và "was". Tôi lại hướng ánh mắt về bàn học của mình, rồi quay sang bàn lớp trường. Lớp trưởng có 1 cây bút chì, màu trắng, trên bàn. Tôi lại nhìn lên bảng, mắt liếc về phía chữ "was" rồi xoay người qua lấy cây bút chì của lớp trường, với tôi như là một cuộc trao đổi. Vì vốn, tôi chưa từng nhắc ai như thế bao giờ. Phi vụ nhắc bài ấy thành công trót lọt, đó là một phép màu cho cả lớp trưởng và tôi vì dám nhếch mắt ra dấu cho cậu trong lúc cô Bích đang khảo bài hôm trước.
Ấy vậy mà từ sau lần ấy, chúng tôi, tôi và lớp trưởng, ngoài những trò nghịch ngợm mà chúng tôi vẫn hay bàn cùng nhau, lại có thêm nhiều thứ để nói, đôi khi là 1 bộ phim, đôi khi là những chuyện hàng ngày. À, lớp trưởng cũng là thành viên của "xóm nhà chòi" chúng tôi.
Phạm vi câu chuyện của chúng tôi mở ra ngày 1 rộng hơn, không còn là những chuyện ở trường lớp. Đôi khi là về Tuấn, cậu em trai kém lớp trưởng 3 tuổi mà cậu luôn thấy xa cách. Tuấn học giỏi hơn lớp trưởng nhưng lớp trưởng cũng không kém nổi bật hơn em trai mình. Tôi nói với lớp trưởng rằng á