Đừng ngoảnh lại, em không sao đâu
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 184
ước ra cửa lớn, xuống thang máy, băng qua sảnh chờ ở tầng dưới. Chi tìm quầy bán vé xe điện. Đã khuya nhưng trang phục của cô nhân viên bán vé vẫn rất chỉn chu. Cô mỉm cười và nói chậm lại khi nhận ra Chi là người ngoại quốc.
Chi cầm vé, lấy sức xốc ba lô lên vai rồi kéo lê cái va li về phía xe điện.
Chuyến xe từ sân bay về nhà ga Seoul khởi hành. Mười một giờ ba mươi lăm phút. Nhiều vệt sáng loang loáng ngoài cửa kính xe. Khoang xe sáng choang. Sát hai bên thành xe, hàng ghế bọc vải nhung xanh mềm mại còn mới tinh. Chi nhìn hai hành khách còn lại trong khoang xe rồi tựa đầu vào cửa kính. Giờ đầu tiên ở Hàn Quốc, không ngượng ngùng, Chi khóc lớn như một đứa trẻ.
***
Anh buông điện thoại. Giọng cô tổng đài vẫn đều đều: "Thuê bao quý khách vừa gọi đang tạm khóa. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau".
Hai tháng sau ngày nàng gửi lại anh những chiếc áo sơ mi, anh mới nhắn cho nàng cái tin thăm hỏi đầu tiên. Không có tin hồi đáp. Anh nghĩ nàng vẫn buồn giận mình. Anh gọi. Không nghe giọng nói quen thuộc của nàng đâu, chỉ có câu thông báo cài sẵn của tổng đài.
Những thứ mà anh có thể dễ dàng kết nối với nàng trước đây cũng dừng hoạt động. Email, facebook, yahoo. Nàng không xóa tài khoản nhưng tất cả dường như trống rỗng, không ai coi sóc.
Sáu tháng kể từ ngày chia tay, anh đến nhà trọ nàng. Căn phòng nhỏ đã có chủ nhân khác. Nhà xuất bản nơi nàng làm việc cho anh biết nàng đã thôi việc từ lâu. Những người bạn thân thiết nhất cũng không có chút thông tin gì về nàng (hay họ cố tình không cho anh biết!).
Đã một năm từ ngày anh quay lưng lại với nàng rồi bước đi. Gần như ngày nào anh cũng gọi cho nàng. Vẫn chỉ có câu nói mặc định của tổng đài, nghe đến phát chán. Anh nhớ nàng, quay quắt. Rất nhiều lần anh tự hỏi sao mình có thể lạnh lùng với nàng như thế. Một người sinh ra trong nghèo khó, lớn lên trong thiếu thốn như anh, tưởng chừng rất mạnh mẽ khi vượt qua rất nhiều khó khăn, giờ lại cảm thấy khổ sở vì mối tình đầu không trọn vẹn. Phải, anh và nàng là mối tình đầu của nhau. Mối tình mà nàng đã nói sẽ là duy nhất của cuộc đời nàng.
Không chịu đựng nổi nỗi nhớ nàng cồn cào, không chịu đựng nổi khao khát được ghì chặt nàng vào lòng, anh vùng dậy, lao xe đi trong đêm. Hai giờ sáng, con đường quốc lộ nối Sài thành với quê nàng thưa vắng. Chỉ có những chiếc xe tải chuyển mình không kể ngày đêm và vài ba chiếc xe máy khác.
Gió quất vào mặt anh, lạnh ngắt. Anh lại nhớ, lại thèm cảm giác ấm nóng khi nàng ngồi phía sau, vòng tay ôm lấy anh.
Mặt trời lên. Anh đã ngồi một mình suốt gần ba giờ đồng hồ để đợi nhà nàng mở cửa. Cuối cùng cánh cửa sắt cũng rục rịch chuyển động. Âm thanh giữa những lá sắt khô dầu miết vào nhau ken két. Một người đàn ông hói đầu đẩy cửa. Không phải ba của nàng!
Người chủ mới dọn về nhà nàng mới hơn một tháng. Ông không biết gia đình nàng chuyển đi đâu, cũng không còn lưu bất cứ số điện thoại nào của ba mẹ nàng.
Nàng đã thực sự biến mất khỏi cuộc đời anh, như một làn khói mảnh giữa cơn gió lốc vậy.
Anh ngỡ ngàng, tay ôm lấy ngực. Một cơn đau buốt vừa nhói lên trong tim anh. Anh tự hỏi, có phải đó là cơn đau mà nàng đã chịu đựng khi anh quay lưng bước đi hay không. Nhưng cũng ngay lúc đó anh nhận ra, mình đã mất cơ hội tìm được câu trả lời.
***
Chi ngước nhìn vòm cây trên lối đi. Những bông hoa anh đào, hoa mộc liên đua nhau nở. Hoa trắng, hoa hồng mỉm cười e ấp trong gió xuân dịu dàng. Lối đi trong công viên tràn ngập sắc hoa. Năm thứ tư ở Hàn Quốc, Chi vẫn cảm thấy thật là một điều kì diệu khi chỉ một đêm thôi, những cành cây khô, nâu xỉn suốt mùa đông đã thức dậy, thay chiếc áo mới tươi tắn. Những bông hoa xinh xắn, mặc cái lạnh mười lăm độ vẫn ung dung khoe sắc mà không đợi đến lúc lộc xanh lách mình khỏi lớp vỏ cây thô sần.
Chi kéo chiếc khăng quàng cổ thấp xuống, ngẩng mặt, thở nhẹ vào không khí. Cô rất thích nhìn hơi thở mình kết thành làn sương mỏng giữa tiết trời se lạnh thế này.
Từ chiếc tai nghe, giai điệu một bài hát liên tục vang lên.
"Buông tay anh em nhé, đừng theo anh làm chi nữaAnh sẽ nhớ em rất nhiều, yêu thương của anh..."
Không biết Chi nghe bài hát này đã bao nhiêu lần. Bài hát thay cho lời chia tay mối tình đầu của Chi.
"Khi cô đơn hay yếu đuối, đừng khóc khi không có anh
Biết không em, anh yêu em".
Chi khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống, thấm vào chiếc khăn quàng cổ màu rêu.
Suốt những năm qua, Chi vẫn không thể hiểu được. Đến phút cuối anh vẫn bảo yêu Chi nhưng lại không tiếp tục đi bên cạnh cuộc đời cô nữa.
Những người qua lại nhìn Chi. Giữa tiết trời mùa xuân dễ thương và phong cảnh lãng mạn như thế này, chú ý đến một cô gái đứng khóc là điều dễ hiểu thôi.
Chi không khóc lớn như đêm đầu tiên đến Hàn Quốc nữa. Không có tiếng khóc, chỉ có đôi vai Chi rung lên từng đợt và những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.
- Ji-su à!
Ch