The Soda Pop
Dưới giàn hoa sử quân

Dưới giàn hoa sử quân

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 544

Dưới giàn hoa sử quân

bàn của mình, xuề xòa cười trừ rồi cầm ly nước mía hút cái rột hết ly. Linh bật cười sặc.
- Anh xưa như Diễm! Linh chêm vào trêu chọc.
Vài ánh nhìn kèm theo nụ cười tủm tỉm của những người khách xung quanh khiến anh chàng và Linh đỏ mặt. Linh cúi xuống ly nước đã vơi đi hơn một nữa thấy hoan hỉ đôi phần.
- Diễm cũng phải thua anh! Gã trai cười lém lỉnh.- Nhưng con gái mà đeo đồng hồ tay phải thì hơi cá tính đấy!
- Thế à!
- Em chưa nghe ai nói à?
- Anh là người thứ n!
- Đáo để! Đã nói rồi mà! Rất cá tính! Gã trai nháy mắt.
Linh vờ bình thản ngắm những hạt mưa mỏng rơi xuống mái hiên rồi nhìn qua gã trai lạ hoắc với giọng rất khẽ:
- Anh đi đá bóng về à?
- Ừ! Anh đá sân Number 1.
- Ừm!
- Em có muốn đi xem anh đá không?
- Ủa mình có quen biết nhau sao? Linh vặc lại.
- Em thật! anh tên Hùng. Còn em? Từ bây giờ mình chính thích quen biết nhau. Gã trai cười.
- Em tên Linh!
...

***
Minh đang thao thao bất tuyệt về một chủ đề nóng trên mạng với vẻ hoan hỉ. Cô bạn thân là tín đồ của mạng xã hội luôn giành phần triết lý và bàn luận vấn đề một cách khá hoạt ngôn. Linh cười mỉm ra vẻ tán đồng rồi buột miệng nói cô thèm gà rán. Minh ậm ừ ưỡn người lên rồi nhăn mặt:
- Tao đang giảm cân! Mày hơi ác khi khơi gợi sự thòm thèm của tao đó con mắm.
- Mày chỉ việc nhìn tao ăn! Linh chốt bằng việc đứng lên móc ví trả tiền nước mía rồi nhìn Minh cười hề hề- thế có đi không?
- Đồ con mắm! tao mà tăng cân thì cái váy mới phải nhường cho em gái đó.
- Thanh lý cho em gái thì mày được tiếng thơm mà! Linh lên ga, vút đi.
KFC hiện ra ngay con đường mép biển. Linh vào gửi xe rồi kéo Minh vào. Minh lôi điện thoại ra, chụp con bạn thân tươi cười bên dĩa gà rán rồi hí hửng online facebook và post lên với dòng status: " Gà rán với hotgirl". Minh cắm cúi comment với bạn bè cùng chiếc điện thoại trên tay. Linh bình thản cầm miếng đùi gà chấm tương rồi nhai một cách khoan thai.
Hùng từng nói Hùng thích ăn Gà rán. Cô cũng đã từng cùng với Hùng ăn gà rán vào một chiều lất phất mưa bay. Nhưng những kỉ niệm đó luôn là một điều gì đó ấm áp mà Linh muốn giữ riêng. Người ta không thể ích kỉ với những hoài niệm. Linh cũng thế.
Linh trở về nhà khi ánh đèn nhòe mờ và không khí đượm mùi sương lạnh buốt mang vị biển. Tin nhắn từ một dãy số quen thuộc khiến Linh mím môi tỏ ra bình thản và vùi mình trong chăn ấm khẽ mỉm cười. Linh đã tập quen dần khi đón nhận mọi thứ trong yên bình, tĩnh tâm. Cô chìm vào giấc ngủ say không vướng bận như lâu nay cô luôn cố gắng để đạt được sau những băn khoăn đau đáu. Tuổi 24 của Linh đang trôi đi, rất khẽ.
********
Café Luxor mang cái nét thanh tao bởi gam màu trắng tinh khiết. Linh thích ngồi trong phòng lạnh, cạnh những khung cửa kính để nhìn ra ngoài, những đàn cá hồng nhởn nhơ, tung tăng thật đáng yêu. Linh tưởng tượng chúng như cô gái trẻ trung say mê chạy nhảy và gặm nhắm thức ăn như chàng trai trẻ ngắm nhìn cô gái đẹp trước mặt mình.
Tối qua Hùng nhắn: " anh muốn gặp em, ngay chiều mai". Rõ ràng là thế. Linh send đi một chữ "ừ".
Chiều nay tan ca, trở về nhà, Linh nói mẹ " con không ăn ở nhà. Con có hẹn với bạn đi ăn rồi nha mẹ" rồi mặc mẹ càu nhàu, cô lên thay đồ, dắt xe ra cổng.
Hùng đến khá muộn. Không sao! Cô đã quen dần với việc chờ đợi. Thật ra người ta nói đợi chờ cũng là hạnh phúc mà. Có người muốn mà có ai để mình chờ đợi đâu, dù rằng hạnh phúc ấy mong manh lắm.
Nụ cười của Hùng bừng sáng khi bước vào chỗ ngồi. Anh nhìn Linh đang mím môi cầm cái ống hút vọc vọc vào trái dừa tươi bằng thái độ hối lỗi.
- Anh xin lỗi! báo cáo cuối năm phải nộp gấp nên anh tranh thủ.
- Người luôn có lí do là người hay ngụy biện.
- Em? Hùng nhíu mày nhìn Linh.
Cô thản nhiên nhún vai:
- Sếp em nói đừng bao giờ có lí do. Mọi lí do đều ngụy biện. Như sáng nay khi em đi làm trễ vì xe hư dọc đường nhưng sếp nói: " đi trễ là đi trễ".
- Anh biết lỗi rồi mà! Hùng tỏ vẻ thành khẩn.
- Tốt! Linh lại nhún vai, uống một ngụm nước lọc rồi nhìn ra lòng đường xe cộ qua lại.
Thật lâu sau những giây yên bình, Linh lôi từ trong cái túi xách to rộng của mình một nhành Sư Tử Quân có những bông hoa màu đỏ như nhung thơm nồng và đưa ra trước mặt Hùng. Anh chàng ngạc nhiên đón lấy và hít ngửi một cách vui vẻ.
- Rất lâu rồi anh mới nhìn thấy nó!
- ...
- Vũng Tàu ít nhà trồng loài hoa này em nhỉ?
- Ừ.
- Em lạnh nhạt quá đó! Hùng khẽ nhíu mày.
- Em vốn thế mà!
- Này! Đồ con nít! Thay vì nổi cáu Hùng tỏ ra dịu dàng.
- Gặp em chỉ để nói vậy sao? Linh vặc lại. Ánh mắt nhìn sâu vào Hùng với vẻ dò xét.

1[2]3456
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)