pacman, rainbows, and roller s
Duyên nợ

Duyên nợ

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 191

Duyên nợ

ả sẽ cùng hạnh phúc. Nhưng khi chỉ có một người nắm giữ sự thật, số còn lại là tin vào điều giả dối thì người đó là người duy nhất bị phá hủy.
Nghĩ đến điều ấy, Vy mới giật mình chạy theo anh nhưng anh đã lái xe, bỏ đi rất xa, rất xa. Cô đứng trơ trọi giữa một không gian nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Có hai cô y tá trẻ đi qua, ríu rít nói chuyện:
- Biết tin gì chưa, lễ cưới của Giám đốc Công ty Hoàng Thanh bị hoãn lại hôm qua, bây giờ đang tổ chức tại khách sạn đối diện kìa.
- Thế á?
- Ừ.
- Lát qua xem đi.
- Ừ, chờ tớ vào giao ban đã.
- ...
Một vài chiếc lá bàng héo úa trong bệnh viện rơi xuống trước mặt Vy, cô từ từ sụp xuống, bật khóc nức nở.
Cô biết lúc này có rất nhiều người đang nhìn mình. Nhưng cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc nấc lên từng cơn, từng cơn. Đã muộn màng cho tất cả mọi chuyện. Một vài hạt mưa lác đác rơi xuống khiến khung cảnh thật thê lương.
3. Ba tháng sau, bụng bầu bốn tháng của Vy đã nhô lên dần. Cô không dám về nhà gặp bố mẹ. Cô ẩn mình biệt tích trong một phòng trọ nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố. Cô học chuyên ngành ngoại ngữ nên cũng kiếm được công việc dịch thuật tại nhà với vài đồng tiền công bèo bọt.
Cô sống kham khổ qua ngày để chờ đến ngày sinh.
Cô từng có ý định bỏ đứa bé ấy đi. Nhưng khi nghĩ đến một sinh linh bé nhỏ đang tồn tại trên chính cơ thể mình, cô lại không lỡ. Hơn nữa, từ sâu thẳm nội tâm, cô muốn lưu giữ một chút kỷ niệm với người đàn ông đó.
Cuộc sống thế này, miễn cưỡng vẫn trong sức chịu đựng. Ở đây, chẳng ai biết cô là ai mà cô cũng chẳng quan hệ cùng ai. Cô hy vọng họ cứ coi cô là không khí như thế đi. Cho nên áp lực tâm lý với cô cũng không nặng nề lắm.
Nhưng ông trời không nghe được lời khẩn cầu của cô.
Hôm đó, cô đến cửa hàng có dán biển siêu thị ở đầu xóm để mua đồ. Một vài người phụ nữ nhìn cô chỉ trỏ.
- Con bé đó, nó đang chửa hoang đó...
- Trông còn trẻ thế mà lại...
- Đúng là vô phước...
Vy cắn chặt môi dưới, cô tự nhủ lòng mình, miệng gần tai, tự nói tự nghe mà thôi. Thế nhưng, khi cô đang cúi gằm mặt xuống thì một đôi giầy cao gót màu hồng phấn dừng lại trước mắt cô.
Đó là đôi giầy hàng hiệu, thiết kế có số lượng. Cô từ từ ngước lên, người phụ nữ xinh đẹp nhìn cô chăm chú.
- Đã lâu không gặp. - Ngân nhìn Vy tao nhã mỉm cười.
Cô gái này có nụ cười thiên thần tươi sáng nhưng trong mắt Vy lúc này, nụ cười ấy chính là nụ cười của ác quỷ.
Như nhớ ra điều gì. Vy ôm bụng nhìn Ngân dò xét:
- Chị muốn làm gì?
- Cô nói xem, tôi muốn làm gì.
Ngân đẩy Vy áp sát vào một góc gian hàng.
Bàn tay cô cuộn tròn hằn lên những đường xanh gân guốc.
Cô biết, trong quá khứ, cô là người nhẫn tâm. Cô gián tiếp hại chết con cô ta, cô cũng gián tiếp làm cô ta mất khả năng làm mẹ. Bây giờ, cô ta sẽ làm gì, sẽ làm gì cô đây.
- Đứa bé này là của ai?
Ngân chống tay ngang đầu Vy. Ngân cao hơn cô khá nhiều, hơn nữa Ngân lại đang đi giầy cao gót nên lúc này đây khí thế của Ngân rất áp bức người.
- Của ai, liên quan gì đến chị.
Vy sợ hãi. Sợ hãi là đúng thôi, Bởi nếu cô ta biết được đứa bé này là cốt nhục của chồng cô ta thì cô ta sẽ bóp chết nó từ trong trứng nước mất.
Đúng là nghiệt duyên. Lầm lỡ năm nào xảy ra với Ngân, giờ đây lại áp dụng lên Vy một cách triệt để. Ông trời thế nào mà lại để cho hai người con gái ấy vướng vào ngã tư tình này chứ.
- Đừng nói dối. Tại sao tôi lại xuất hiện cùng cô ở nơi khỉ ho cò gáy này. Cô thông minh phải biết rằng, tôi đã cho người điều tra cô rồi chứ.
Vy bủn rủn chân tay nhìn Ngân.
Đúng, cô ta nói đúng. Vy vốn tưởng mình đã trốn rất kỹ ở vùng quê hẻo lánh này nhưng hôm nay bị Ngân bắt gặp, chứng tỏ cô ta đã biết hết mọi chuyện rồi.
Bất kể một người phụ nữ nào làm mẹ, đều nảy sinh tình cảm sâu sắc với đứa con ruột thịt trên cơ thể mình. Vy cũng vậy, có chết cô vẫn phải giữ đứa con này.
Vy không nghĩ ngợi gì thêm, cô quỳ rạp xuống dưới chân Ngân.
- Xin lỗi, tôi quỳ gối xin lỗi chị. Chuyện năm xưa là tôi sai, là tội của tôi. Nhưng xin chị tha cho đứa con của tôi. Xin chị để tôi sinh nó ra an bình. Sau đó, chị muốn xử lý tôi thế nào cũng được.
- Nếu cứ giết người xong rồi cầu xin sự tha thứ thì há chẳng phải thế giới này loạn sao.
Ngân mỉa mai nhìn người phụ nữ gầy gò trước mặt mình.
Hai người đàn ông mặc đồ đen từ đâu chạy đến đứng trước mặt Ngân cung kính gọi:
- Cô chủ.
Vy nghe thấy vậy, càng sợ hãi, hai hàm răng cô lập cập va vào nhau:
- Chị muốn thế nào?
- Chẳng muốn thế nào cả. Theo hai anh trai đây đi một chuyến.
- Chị đừng quá đáng.
Vy đứng phắt dậy, ánh mắt kiên cường.
- Bỏ tôi ra. Các người dám làm gì tôi ở nơi đông người thế này. Các người không coi ai ra gì.
Thế nhưng ở nơi thôn quê hẻo lánh, cái cửa hàng tạp hóa treo biển siêu thị này vốn không có nhiều người qua lại. Mà kể ra có đi chăng nữa, c

12[3]4
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)