in-left: auto; margin-right: auto;" />
Từng cơn gió ngoài hồ phả vào mặt, giống như hơi nước đá từ tủ lạnh ào ra khi cửa mở. Đến mức, dù muốn hay không, cũng thật khó để từ chối 1 bàn tay ấm.
- Tôi đưa em về nhé?
Đường về nhà thật xa. Mà gió và mưa thì buốt nghiệt buốt ngã. Tay cô gái nằm gọn trong túi áo người đàn ông, như là không thể nào khác được. Người đàn ông nào cũng giống nhau ở cái cách rút trộm tay con gái từ túi áo cô ta. Và các cô gái thì lại luôn khác nhau, khi mà tay cô ta chạm vào lưng hay bụng của người đàn ông trước mặt, thì cô gái này đón nhận như một hạnh phúc, cô gái kia thấy khiếp sợ, cô gái khác lại thấy dửng dưng.
Lúc này, là một cô gái vừa chia tay người yêu và thấy mình rất lạnh. Cái suy nghĩ không ôm, không hôn ai ngoài người yêu mình, luôn thường trực trong đầu các cô gái, nhưng sự thật, các cô luôn bị xếp đặt vào những tình thế phá vỡ lời tự hứa ấy. Mà đàn ông có bao giờ thật lòng với những thứ quá dễ dàng, cho dù là có hàng trăm cách để biện hộ vì sao thế này vì sao thế kia.
Trong giây phút nhận ra túi áo của người đàn ông quá nông so với túi áo của người mà cô đang phải gọi là người yêu cũ, còn cặp mắt anh ta nhìn trộm qua gương, thì lại thấy giấu quá nhiều bí mật, một cách không thể không hồ nghi, làm cô gái nghĩ có lẽ mình đang điên rồ.
- Dừng xe lại! - cái giọng tỏ ra uy quyền.
Người đàn ông tấp xe vào lề đường. Cả hai đứng lên vỉa hè kín gió, nhưng hai hàm răng cô gái lập cập va vào nhau.
- Tôi không muốn mình là nhân vật của một cuộc phiêu lưu tồi. Mọi thứ thật buồn cười anh ạ!
- Không có cuộc phiêu lưu nào hết. Tôi yêu em!
Người đàn ông ôm chầm lấy cô gái. Đường hun hút gió, một vài chiếc xe vụt qua, tiếng động cơ ầm ĩ không làm con phố nóng lên chút nào. Môi cô gái đau rát vì những nụ hôn tới tấp si mê. Mái tóc ẩm ướt của cô gái xổ tung vì đôi bàn tay quá mạnh, và vì sự vùng vẫy cương quyết nhưng yếu đuối. Cô gái thấy mình đang ấm dần lên, nhưng lòng bộn bề những hoài nghi và đón nhận. Trong phút chốc, họ như một đôi yêu nhau thực sự, bắt đầu từ những thứ không thể nào khác được.
Thời tiết thật khắc nghiệt. Rét kéo dài lê thê như thể sợ ấm lên là người ta chẳng ai muốn tỏ tình. Người đàn ông và cô gái, lại hẹn hò nhau. "Cô không sợ tôi sẽ lại hôn cô ư?" "Không sợ!" Họ lại chở nhau long rong khắp phố trong cơn mưa phùn có những sợi nước nhỏ li ti như kim tiêm châm vào mặt. Chỉ có điều, tay cô gái không còn đút vào túi áo anh ta.
Chẳng thể lý giải nổi cái mà 2 người đang có với nhau là thứ gì. Người người đi trên phố, chẳng ngần ngại ôm nhau. Trong những đôi kia, có đôi nào là tuần sau cưới? Đôi nào ngày mai chia tay, đôi nào đùa cợt và đôi nào chỉ đơn thuần là một sự chống-lại-thời-tiết? Khác gì nhau đâu, trong lúc này họ đang rất ấm. Cô gái bật cười. Rồi lại cảm giác mắt mình đang tiết ra cái thứ nước mằn mặn quái quỷ mỗi lần da diết nhớ. "Đôi khi, trên mái tình ta nghe những giọt mưa..." Tình yêu là bình hoa đẹp khi con chuột chạy qua làm nó vỡ.
Lúc này, chẳng còn bình hoa nào, chẳng có con chuột nào, chỉ là một sự mơ hồ nuối tiếc. Vì mối tình không thể nguôi một sớm một chiều, vì một cái gì không còn như trước nữa, giữa cô gái và người đàn ông, hay vì cái tật bất ổn dai của những cô gái nhạy cảm? Điều người đàn ông nói ra đêm ấy, thiếu một cái gì đó để họ có thể hôn nhau trở lại mà không phải nghĩ ngợi gì, nhưng lại cũng không thừa thãi sự gian dối để họ chẳng bao giờ nữa nhìn mặt nhau.
Những nụ hôn vừa cắn vừa xiết của người đàn ông, giống như sự ngẫu hứng của cơn nắng ngày đông, bừng lên ở góc phố này rồi tắt lịm khi trở về một góc phố thân quen khác, khi mà thời tiết bắt đầu ấm dần lên.
Sau những ngày đại hàn nghiệt ngã, nắng bắt đầu làm tươi lại những vạt hoa trên phố. Cô gái có thể đi trên phố một mình mà không cần đút tay vào túi. Nhưng lại thấy lành lạnh khi bước qua cái vỉa hè nhìn ra hồ, nơi người đàn ông lạ lùng nhất từ trước đến nay trong số hàng nghìn gương mặt tình cờ, đã nắm tay cô: "Làm người yêu tôi nhé!" - ấm áp, dịu dàng và ngắn gọn như sự ngẫu hứng của lửa.
Người đàn ông trước khi ra đi, đã cám ơn và xin lỗi. Cô gái nhìn thấy một cô gái khác đang ngồi sau xe người đàn ông, tay cô ấy nằm gọn trong túi áo anh ta, giống như cô của một đêm nào, cho dù chiều nay nắng tràn khắp phố, chẳng có mưa bụi như kim tiêm châm vào mặt, chẳng có gió buốt nghiệt buốt ngã. Cô gái nhận ra mình ngưỡng mộ lời nói yêu của những người đàn ông chưa bao giờ phiêu lưu biết chừng nào, cũng như những cái nắm tay, những nụ hôn, những vòng ôm không phải là một sự chống-lại-thời-tiết. Quả