Old school Swatch Watches
Giọt mưa thôi rơi

Giọt mưa thôi rơi

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 142

Giọt mưa thôi rơi

: " Có người tự tử..." ... "Vì sao anh lại không yêu chính bản thân mình?"
Tôi xách hành lý về ngay hôm ấy. Vì tôi không thể chịu nổi khi thấy người ta đặt anh vào quan tài, giống như người ta đang mang hạnh phúc của tôi nhốt lại mãi mãi. Vì tôi trông thấy gương mặt anh vẫn hiền hòa, giống như anh trong những buổi chiều tà, nháy mắt cười với tôi. Tim tôi như bị bóp chặt khi nhớ về anh,và tôi, và cánh đồng hoa lưu ly. Mất hết rồi.
Các sơ và những đứa trẻ thân yêu tiễn tôi lên đường. Tôi chỉ còn kịp nghe sơ Minh nói với theo rằng sẽ điện thoại báo cho bác tôi.
Trên chuyến xe tốc hành, tôi thấy những giọt nước mưa lại rơi từ hoa, trên lá thư cuối cùng anh gửi cho tôi:
"Gửi em,
Anh rất sợ nếu như một ngày nào đó em phải đọc những dòng này. Vì điều đó cũng có nghĩa là anh đã đi xa. Anh không sợ nếu mình phải chết, anh chỉ sợ mình để lại một người phải cô đơn trên cánh đồng hoa.
Cám ơn em vì những tháng ngày đã cùng anh chia sẻ, ở nơi này, mọi thứ đều xinh đẹp. Nhưng em và lưu ly, là hai điều đẹp nhất mà anh sẽ giữ trọn trong tim mình.
Có thể em sẽ hỏi anh rằng vì sao anh lại làm thế này, vì sao lại không biết yêu thương chính mình. Thực ra, bản thân anh cũng không biết tại sao. Chỉ là, từ ngày cô ấy ra đi, anh không khi nào bỏ được cảm giác một phần thế giới còn lại cũng đã mất. Mọi thứ với anh đều rỗng. Nhiều năm qua, anh mệt mỏi với ý nghĩ phải mang theo gánh nặng ấy đi mãi. Anh xin lỗi vì đột ngột rời xa em. Nhưng anh nghĩ đã đến lúc mình phải đặt gánh nặng xuống và ra đi.
Anh đã không thể vượt qua nỗi đau mất người mình thương yêu. Nhưng em phải khác cô bé à. Sẽ khác. Em còn nhớ anh đã nói gì không? Khi không còn ai yêu thương mình, em phải là người làm điều ấy. Đừng ghét bỏ chính mình".
Gần trọn một ngày xe mới về đến bến. Tôi bước xuống và thấy hình như quanh đây, cuộc sống đã khác. Hay là chính tôi đã khác?
Và tôi nhìn thấy, đằng xa kia, bác tôi đang vẫy tay. Kế bên bà bác mũm mĩm ấy là một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, nét mặt khắc khổ và nghiêm nghị. Tôi đến gần, ông vẫn ít nói với tôi như ngày nào. Ông chỉ nói với tôi một câu duy nhất, nhưng thật lạ, một câu nói ít ỏi ấy của ông chẳng còn làm tôi đau. Bởi vì ông đã nói với tôi thế này: "Con à, từ nay cha con mình sẽ sống khác".
Từ vòng hoa lưu ly của một thời yêu thương, tôi sẽ cố gắng giữ những giọt mưa thôi rơi.
Khánh Linh







12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)