Gom thương nhớ gửi vào miền quên lãng
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 460
hông thể phủ nhận rằng lúc ấy tôi đã nghĩ, phải chăng cậu này có ý gì đó với mình. Tôi cảm ơn cậu ấy và vào lớp. Đến giờ, tấm thiệp ấy vẫn gọn gàng nằm trong kho đồ kỷ niệm của tôi. Cũng chính từ cái phút giây nhận được quà giáng sinh của Bình tôi bắt đầu có cảm giác chờ đợi. Liệu một điều ngọt ngào nào đó tương tự thế sẽ đến với tôi từ Ninh không? Không biết nữa, cứ chờ đã.
Tối hôm ấy, có một chàng trai đạp xe đến chỗ làm thêm của tôi. Chỉ đơn giản là để tặng tôi một tấm thiệp Giáng sinh. Và... cái điều ngọt ngào tương tự mà tôi chờ đợi cả ngày ấy đã đến. Nhưng thật lòng mà nói thì, nó không tương tự chút nào. Có cái cảm giác gì đó kỳ lạ lắm đến với tôi lúc ấy. Chưa phải là yêu, chỉ là thứ tình cảm nào đó vượt ra khỏi giới hạn của một cái tên.
Món quà của Ninh không trau truốt và tỉ mỉ như của Bình nhưng tất nhiên rồi, nó khiến tôi thích thú và trân trọng hơn tất thảy. Đó là món quà đầu tiên trong hành trình tình yêu của chúng tôi- hình như là vậy.
Mỗi ngày sau đó cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, niềm vui tăng dần, hạnh phúc tăng dần... Chẳng mấy chốc mà đã cận kề kỳ thi quan trọng nhất của 12 năm đèn sách. Tất cả chúng tôi đều phải nỗ lực hết mình, chẳng để làm gì cả, chỉ là để có một chân trong giảng đường Đại học, thế thôi. Nhưng thú thật, tôi lúc đó có thừa tự tin, đến nỗi mà mặc kệ thiên hạ dùi mài kinh sử thế nào, tôi vẫn đi làm thêm, vẫn chăm chỉ kiếm tiền... Và dĩ nhiên kết quả năm đó là tôi phải xét nguyện vọng 2 mới được trở thành sinh viên Đại học.
Trở lại hành trình yêu đương của tôi một chút đã nhỉ? Ngày đầu tiên của kỳ thi Đại học năm 2011 cũng chính là ngày đầu tiên chúng tôi chính thức ở bên nhau như một cặp tình nhân thực thụ. Vào đêm trước đó, đã có một màn tỏ tình cực kỳ gay cấn và thú vị. Tôi nhớ mãi dòng tin nhắn mà lần nào nghĩ lại cũng bật cười: "Sao không phải chúc ngủ ngon mà là g9....", "từ trước đến giờ Vân chưa bao giờ kết thúc cuộc trò chuyện trước, nhưng hôm nay Vân đã làm và Ninh cảm thấy hình như Ninh gần mất đi một điều gì đó quan trọng lắm"... À thì, đại loại là thế. Cậu ấy bảo rằng cậu ấy nhận thấy một sự khác lạ nào đó trong cách nói chuyện của tôi. Và cậu ấy không cho phép mình tuột mất cơ hội mang hạnh phúc đến cho tôi.
Câu chuyện ấy đã diễn ra cách đây tròn 4 năm (1.7.2011-1.7.2015), và những gì tồn tại trong tôi chỉ còn là những mảng ký ức chắp vá. Nhưng không sao, bởi tôi vẫn chỉ luôn có thói quen ghi nhớ những điều đã cũ- những điều quan trọng đã cũ.
Sau kỳ thi Đại học, chúng tôi vẫn thường xuyên gặp nhau. Nếu không gặp thì cũng nhắn tin hỏi han đều đặn. Ngay từ những ngày đầu cậu ấy đã dặn dò tôi về những điều có thể thay đổi trong mối quan hệ của hai chúng tôi sau này. Rằng sau này tin nhắn sẽ ít hơn, gặp gỡ chuyện trò có thể sẽ không thường xuyên như lúc mới yêu nữa... Nhưng có một điều sẽ mãi chẳng đổi thay, đó chính là tình yêu và sự quan tâm mà cậu ấy dành cho tôi. Tuy vậy tôi sẽ không thể quen được với những thay đổi nhỏ nhặt kia đâu. Lúc điện thoại cậu ấy hết tiền, tôi chuyển tiền từ tài khoản của mình sang cho cậu ấy. Điều đó khiến Ninh không vui, có lúc nổi cáu với tôi. Nhưng tôi không để ý. Điều tôi quan tâm chỉ cần là có cậu ấy bên cạnh, nhắn tin trò chuyện cùng tôi, để lúc nào tôi cũng cảm thấy người mình yêu ở ngay bên cạnh mình. Chỉ có điều, Ninh là người đầu tiên tôi quen bằng tình yêu chân chính trong trái tim mình. Và có lẽ cũng chính bởi đầu tiên nên tôi chưa có nhiều kinh nghiệm. Sự trẻ con trong tôi trỗi dậy đến khó kiểm soát. Và ắt hẳn nó sẽ dẫn đến những hậu quả mà bản thân tôi cũng tự mình lường được. Tôi tâm sự điều này với tri kỷ của mình- chính là chàng trai đúng chuẩn mà tôi đã nhắc đến ngay từ đầu câu chuyện- Văn Ngọc Đức. Hình như tôi cứ bị ấn tượng bởi những cái tên. Và hẳn nhiên rồi, "Văn Ngọc Đức" cái tên đặc biệt đến thế mà, khiến cho tôi nhiều lần phải đấu tranh tư tưởng, chọn ai giữa hai người con trai đúng chuẩn bên cạnh mình. Đức thấu hiểu tôi, luôn thầm lặng ở bên tôi một cách vô điều kiện, giữa hai chúng tôi dù không gặp nhau nhưng lại tồn tại một thứ tình cảm gì đó rất đặc biệt. Còn Ninh, Ninh là một người lãng mạn, ấm áp và luôn biết quan tâm tôi, luôn biết cách làm cho tôi cảm động bằng những gì gần gũi, chân thật nhất. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã chọn rồi. Mấu chốt vấn đề ở chỗ Ninh là người tỏ tình trước. Đúng vậy, quan trọng ai là người đến trước mà thôi. Nhưng tôi thật sự không ngờ, đồng nghĩa với việc có người yêu tôi phải chấp nhận mất đi người mình gọi là tri kỷ.
Tôi không nhớ rõ từ lúc nào, tôi và Đức đã xem nhau là những người bạn tâm giao. Chúng tôi không nói nhiều với nhau về tất thảy những gì diễn ra trong cuộc sống của mình mà chỉ im lặng bên nhau, tạo nên một nguồn lực nào đó để cả hai cùng phấn đấu sống tốt. Đức vẫn thích gọi tôi là Ninh Ninh (NN)- bút