g đường và một café sữa – vừa bước vào quán quen thuộc cô liền gọi thức uống yêu thích, không quên gọi luôn cho người bên cạnh.
- Lại café đen, không sợ nổi mụn à?
- Nổi thì cũng nổi rồi còn sợ gì nữa. cô cười cười ra vẻ không quan tâm rồi tìm bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Anh cũng đi theo sau cô ngồi vào ghế đối diện, quan tâm hỏi – không lạnh sao mà ngồi ngay cửa sổ?
- Cô không trả lời chỉ xao xoa hai tay.
- Đổi bàn, vào trong kia ngồi – anh đứng dậy định đi vào
- Không! Cô phồng má bướng bỉnh lắc đầu như trẻ con, muội thích ngồi gần cửa sổ. Cô nhắm mắt hít một hơi dài tận hưởng làn gió lạnh lướt qua rồi nhìn anh cười hì hì - ở Sài Gòn nóng lắm, hiếm khi được về phải tranh thủ tận hưởng cái lạnh của gió núi chứ.
- Anh không nói gì chầm chậm ngồi xuống. Chị phục vụ mang café ra mỉm cười – lâu quá mới thấy về uống café ở đây, bị anh nào ở Sài Gòn giữ chân phải không? Rồi liếc nhìn qua anh – e không về là có người buồn tương tư đấy.
- Chị cứ trêu em, nào có ai chứ. Cô cười tươi đáp lại.
- Có mà trêu, hai đứa uống ngon miệng nhé, chị còn khách bên kia.
- Cô cười với chị rồi như chợt nhớ ra điều gì, quay qua nhìn anh chăm chú.
- Nhìn gì, sư huynh đẹp trai quá hả? bị cô nhìn như vậy, anh hơi bối rối
- Sư huynh của muội đúng là đẹp trai nha, mà sao mãi không thấy giới thiệu tẩu tẩu với muội nè? Cô đẩy đẩy gọng kính ra vẻ chăm chú đợi nghe anh trả lời.
Nụ cười trên môi anh gượng gạo. Anh nhìn cô như thể muốn kiếm tìm một điều gì đó ẩn sau cặp kính cận kia. Tình cảm của anh lẽ nào cô không biết. đây không phải lần đầu tiên cô hỏi anh câu này. Cô thật sự không có tình cảm gì với anh hơn một người anh trai ư?
Hồi ức vốn chỉ nên cất giữ những gì đẹp nhất. Thời gian như nước chảy. Anh và cô bên nhau cùng lớn lên, cùng trải qua thời thơ ấu đẹp đẽ, cùng đi qua năm tháng tươi đẹp thời niên thiếu, cùng bước những bước chân trưởng thành đầu tiên.
***
Anh.
Từ khi hiểu chuyện đã có cô bé hàng xóm tiểu muội nhỏ hơn anh một tuổi suốt ngày ríu rít đi theo anh, gọi anh là sư huynh. Ban đầu nghe cũng thật lạ nhưng rồi cũng quen tai, chẳng biết từ đâu cô gọi anh như thế. Phải rồi, cô mê phim kiếm hiệp mà, còn đòi anh gọt kiếm gỗ để làm nữ hiệp. Anh nhớ lại khuôn mặt nhỏ lúc nào cũng nhăn nhó vì những buổi trưa nắng cùng anh bắn bi, thả diều, đá banh... cô bé hiếu động, hoạt bát hơn anh rất nhiều. Khi ấy anh đã tự xem mình là một người anh trai có trách nhiệm chăm sóc cô, và còn thấy tự hào vì cô em gái này.
Ngày cô vào lớp 6, cô nói sẽ ra thị trấn học trường nội trú, mỗi cuối tuần mới về chơi với anh, anh còn bĩu môi bảo "tiểu muội đi thì sư huynh không sợ bị ai làm phiền rồi", cô giận dỗi không thèm nói chuyện với anh cả tuần. Anh bắt đầu thấy nhớ cô bé tiểu muội, không biết đi học có bị ai bắt nạt không rồi lại tự nhắc mình, cô hoạt bát, đáng yêu như thế, chắc ai cũng yêu quý. Anh mong ngày cuối tuần thật mau để cô về chơi cùng anh. Cũng thật lạ, mấy đứa con gái trong xóm thì toàn chơi nhảy dây, búng thun, còn cô lại suốt ngày đòi theo anh bắn bi, đá banh. Tuy vậy, cô thật sự bắn bi rất giỏi, cô có cả rổ bi mà thằng con trai nào chơi bi hồi ấy cũng muốn có. Nhìn cô lăng xăng trên sân cùng đám con trai, chẳng ai nói cô là con gái. Anh thích cô vì cô rất ít khóc nhè như mấy đứa con gái khác, cô cũng rất cứng đầu, nhất định không chịu rơi một giọt nước mắt nào trước mặt người khác, mặc dù thỉnh thoảng anh bắt gặp cô khóc một mình khi bon con trai trong xóm bắt nạt nhưng khi vừa nhìn thấy anh là cô lại cười như chưa có gì xảy ra. Anh mong những mùa hè kéo dài để cùng cô hái sim, thả diều. Mùa sim chín tím cả ngọn đồi đẹp như đôi mắt cô. Cô từng nói cô yêu màu tím nhất nên những cánh diều của cô cũng đậm sắc tím.
Ngày nhỏ vô tư chẳng đếm thời gian, những tưởng lên lớp 10 cô sẽ thi vào trường anh đang học ở huyện, cô và anh có thể cùng nhau đi học, mỗi ngày đều gặp cô. Nhưng cô lại chọn Đà Lạt cách xa hàng trăm cây số làm điểm đến. Cô đã trở thành cô gái nhỏ bớt đi vài phần tinh nghịch, thêm một chút ngây thơ của các cô gái mới lớn, duy chỉ có mái tóc dài đen láy không đổi. Đà lạt thơ mộng, xinh đẹp cuốn cô đi. Mỗi tháng cô chỉ về một lần, có lần về cũng không gặp anh. Mẹ mua cho cô điện thoại, cô cũng không nói cho anh biết số điện thoại của cô, nếu không phải Bình hâm nói thì anh cũng không biết số của cô. Anh bắt đầu thấy nhớ cô nhiều hơn. Mỗi lần cô về đều đòi anh dẫn đi chơi. Cô kể chuyện về Đà Lạt đẹp và mộng mơ, cô khoe đang học đan len, khi nào về nghỉ tết sẽ đan cho anh 1 chiếc. Anh vui và chờ đợi. Tình cảm trong anh lớn dần cùng những ngày vắng cô. Chẳng biết từ khi nào anh đã không còn xem cô là em gái, anh muốn trong tim cô, anh ở một vị trí khác, vị trí chỉ có một không thể thay thế. Những cảm xúc tuổi học trò đẹp đẽ mà thanh khiết thành hình rồi không thể chối bỏ. Anh chỉ mong cô luôn vui cười khi nhìn thấy anh, luôn ríu rít kể chuyện vô tư như thế, chỉ mong cứ bên cô như