Insane
Hai chiếc USB

Hai chiếc USB

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 161

Hai chiếc USB

Tuấn lại cười "Chị yên tâm, tẹo nữa hai chị em mình cùng làm, loáng một cái là xong thôi mà! Chị cứ ngồi đây để em nói chuyện đã nào!...". Lúc vào bếp, cô mới thấy những đồ "gia vị" cô mang theo là thừa, nhà Tuấn có đủ hết rồi.
Tuấn bảo: "Nhà em cái gì cũng có rồi, nhưng cái quan trọng nhất lại chưa có!" "Hihi, chắc tại em kén quá đấy mà!" "Đâu có, các nàng toàn chê em nghèo thôi à! Chê em ở quê thôi à! Chị xem có em nào giới thiệu cho em chị nhé!" "Ừ, để chị xem. Nhưng chị sợ làm mối lái lắm. Bắn súng không nên phải đền đạn thì chết dở!". Hai chị em vừa tán gẫu vừa làm bếp. Tiếng cười, tiếng nói vang khắp căn phòng.
Bao cảm giác xốn xang bỗng ùa về khi cô ngồi trước máy tính mỗi buổi trưa, sau hôm gặp lại Tuấn. Không biết vì cô không có anh em trai hay vì một lý do nào khác mà cô luôn mong mỏi được trò chuyện cùng Tuấn, được nấu những món ăn ngon và hợp khẩu vị của cậu em trai.
- Chị ơi! Hôm chị đến em vui lắm. Chị về, em buồn hẳn. Lâu lắm rồi, em mới có được cái cảm giác ấm cúng, ngon miệng của một bữa ăn tại nhà như thế. – Cô đang mải mê nhớ lại cuộc gặp với Tuấn hôm thứ 7, thì cậu "nhảy" ra chat - Tuần sau chị đến nữa chị nhé! Mà chị đừng đi chợ từ nhà. Sang đây rồi hai chị em mình đi, chị phải hướng dẫn em chọn đồ để sau này nếu vợ có nhờ còn biết chọn chứ!
- Được rồi! Nhưng theo chị, 1 tháng 1 lần, chị em mình hãy "cải thiện" bữa ăn. Chứ tuần nào cũng cải thiện, chị e là em sẽ chán mất, mà chị cũng hết món "tủ". Hehe.
...
1 tháng sau. Hai chị em nấu món canh riêu cua.
1 tháng sau đó. Hai chị em làm món bít tết.
1 tháng sau đó. Chả cá nướng và hành tây tẩm bột
...
Bao giờ cũng vậy, cứ ăn trưa xong là Tuấn tranh phần rửa bát. Nghỉ ngơi một lát là cậu lại thong dong cùng cô mỗi người một chiếc xe máy đưa cô về nhà. Tuấn bảo "Em phải đưa chị về đến tận nhà mới yên tâm. Chứ nhỡ có anh nào bắt cóc mất chị của em thì lấy ai nấu món ngon cho em ăn".
Như mọi lần, đến thứ 7 cuối cùng trong tháng, cô lại sang nhà Tuấn. Lần này hai chị em làm món nem cua bể rán. Rán xong nem, đang nhấc chiếc chảo dầu sang mâm bếp bên cạnh thì cô kêu lên "Ối, chết rùi, chị bị bỏng rồi!" – Cô quên không dùng lót tay. "Có chuyện gì thế chị?" – Tuấn đang đứng đằng sau, vội cầm lấy bàn tay của cô, áp vào mang tai cậu. "Ủa, em làm gì thế?" "Chị ơi! Hồi em bé, em thấy mỗi lần mẹ em bị bỏng nhẹ là mẹ lại đưa tay vào mang tai, sẽ đỡ ngay thôi mà!" "Thế bỏng nặng thì làm sao?" "Thì phải đưa vào mang tai của người khác giới" "Đúng là bài thuốc của em...".
Tuấn bỏ tay cô ra khỏi mang tai mình. "Chết thật! Chị bị nặng rồi! Đợi em chạy ù ra hiệu thuốc mua tuyp thuốc bỏng". Và Tuấn chạy vội đi. Loắng một cái đã thấy về. "Đây rồi, chị để em bôi cho".
Nhìn Tuấn cẩn thận cắt đầu tuyp thuốc, cẩn thận lấy bông tăm bôi vào tay cho mình, Diệp Thư cảm động lắm! Rồi Tuấn cẩn thận cắt từng chiếc nem cho cô. "Hay để em xúc cho chị nhé! Nhìn chị xúc tay trái kìa, như em bé tập ăn ý, buồn cười lắm" "Không sao mà, chị làm được mà!" Nhưng miếng nem chưa kịp cho vào mồm thì lại rơi tõm xuống bát, nước chấm bắn tung tóe. Hai chị em cười vang. "Hôm nay dù muốn hay không, chị cũng phải để em đưa về rồi. Không những thế, lại còn phải ngồi sau lưng em nữa. Nếu không, làm sao chị mang xe về được nhà?" – Tuấn cười tinh nghịch.

Chiều thứ hai. Đang lững thững đi bộ ra cổng cơ quan, chợt cô thấy Tuấn đã đứng trước cổng từ bao giờ.
-Tuấn đi đâu thế này?
- Thì em đến đưa chị về mà, tay chị chắc còn đau?
- Chị đi xe ôm cũng được mà!
- À, em có cái này hay lắm! – Nói rồi, Tuấn rút từ trong cặp ra 2 chiếc USB. Cái đen này là ngày trước chị nhờ em format, chị còn nhớ không? Nó không dùng được nữa, nhưng em gửi lại chị, để chị giữ làm kỷ niệm. Còn cái màu xanh, là em tặng chị đó. Thôi, chị lên xe đi. Tối nay về, nhớ thử hộ em cái màu xanh có dùng được không nhé! Sáng mai cho em biết sớm để em còn đổi.
Ăn tối, dọn dẹp xong. Cô lên phòng bật máy tính. Đút chiếc USB vào ổ, cô nhấp lệnh "open". Có 1 file MP3 mang tên "Bucthutinhdautien". Cô nhấp đúp vào file, từ trong loa, giọng của ca sĩ Tấn Minh vang lên:
"Khi anh đưa mắt nhìn em qua tấm gương
Ta đã gặp nhau, bối rối thật lâu
Đêm nay dường như những ánh mắt muốn đi kiếm tìm nhau.
Anh muốn nói với em những điều thật lớn lao
Sẽ luôn ở đây, nơi tim anh, tình yêu bất tận
Phút giây anh nghẹn lời, vì biết em yêu anh
Và anh sẽ là người đàn ông của đời em
Anh đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ
..."
Cô mở thêm file word có tên "guidiepthu". Ngón tay run run, cô di chuột...
"Diệp Thư – em của anh!
Liệu có quá vội vàng khi anh gọi em như vậy? Liệu em có giận khi anh gọi em là "em". Nhưng quả thật, anh đã rất mến em ngay từ ngày đầu về cơ quan. Anh thực sự ấn tượng

1[2]3
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)