.
- Chị đang làm gì cơ chứ? Chị đợi người ấy yêu mình những mười bốn năm, rồi cuối cùng nhận lời lấy bạn thân nhất của người ấy làm gì? Người ta đã không yêu chị thì cũng sẽ chẳng vì chị mà đau khổ hay bận tâm đâu... Chị đúng là con ngốc!
Vy đứng lặng nhìn những giọt nước mắt trong veo rơi như mưa xuống những cánh hoa hồng tươi... Những cánh hoa như những mảnh tim vỡ ướt đẫm. Giống như máu và nước mắt...
Vy quay người chạy như bay xuống khỏi cầu thang, giải thoát mình khỏi những tiếng nấc nghẹn ngào của một người con gái xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng đẹp đẽ đắt tiền, khỏi những cánh hoa hồng tươi như nhuốm máu, khỏi những giọt nước mắt thánh thót tuôn rơi...
Vy đạp xe như bay trên con đường tím ngắt bằng lăng, kể cả khi những giọt mưa tới tấp đáp xuống cơ thể... Nước mưa chảy dài trên mặt. Nước mưa đắng nghét và mặn chát...
Mười tuổi, cô bé Mai Vy theo mẹ sang Ý, mang theo một vết thương rớm máu về một gia đình không trọn vẹn. Mẹ lấy dượng – một người Ý, và định cư bên ấy. Từ đó Mai Vy đã không còn là Mai Vy mà trở thành Juliana – một cô nàng lập dị với tóc dày thắt bím lệch bên, thời trang theo phong cách bohemieng, học chuyên ngành thiết kế, suốt ngày lang thang trên những đại lộ thành Rome cổ kính với giá vẽ, máy ảnh và bộ bài taro. Vy tự dựng lên quanh mình một bức tường vô hình. Phải. Nếu không ai lại gần được trái tim cô, thì cũng sẽ chẳng ai làm tổn thương được nó – trái tim đã sớm lên sẹo bởi những vết rạn nứt trong cuộc hôn nhân của cha mẹ năm nào.
Nhưng rồi Phong bước ngang qua cuộc đời Vy vào một ngày mùa đông nắng đẹp, và rồi, ngay từ giây thứ năm mươi ba sau khi Vy bất ngờ nhìn sâu vào đáy đôi mắt nâu đến nao lòng như màu của một ly cappucino đặc biệt, Vy đã yêu anh!
Chắc là tình yêu sét đánh! Chắc là Phong chính là định mệnh đời Vy. Vy đã tin là như thế.
Phong gắn với tất cả những thứ mang tên "đầu tiên" của Vy. Lần đầu tiên yêu, lần đầu tiên nắm tay, nụ hôn đầu tiên, lần cãi nhau đầu tiên, lần đầu tiên khóc vì một người con trai không phải là ruột rà huyết thống, lần đầu tiên trốn nhà đi chơi... Vy đã yêu anh bằng tất cả trái tim đã phong kín yêu thương suốt hai mươi hai năm trời! Vậy mà...
Anh về Việt Nam, Vy nghỉ việc thiết kế ở công ty dượng về Việt Nam. Anh chia tay Vy, Vy im lặng chờ ngày anh quay lại, chờ đến tận khi anh kết hôn cùng một người con gái khác – một cô gái xinh đẹp, dịu dàng...
Vy đạp xe như bay trong cơn mưa rào, khóc cùng cơn mưa mùa hạ... Nỗi đau ngày nhìn anh cùng người con gái đó trao nhẫn cưới vẫn y nguyên...
3. Những cánh hoa dáng như tim vỡ
Nguyên cầm cốc sữa đã làm ấm đến bên sofa. Vy đang lọt thỏm giữa một đống gối, mắt nhắm nghiền, làn da vốn đã xanh xao giờ càng tái mét. Ba năm nay, cô gái này cùng anh sống dưới cùng một mái nhà, hít thở cùng một bầu không khí, vậy mà, tại sao cô vẫn xa vời với anh như thế, vẫn khép mình lại giữa nỗi đau như thế?
Ấn tượng đầu tiên của Nguyên về Vy là một cô nàng lạ lùng. Rõ ràng là người Việt Nam chính cống, vậy mà đường nét chẳng khác gì con lai: mắt to, da trắng sứ, sống mũi cao, chưa kể phong cách ăn mặc của cô lại đạm chất bohemieng với áo lệch vai, tóc dày tết bím lệch bên. Rõ ràng cô gái ấy toát lên một chất gì đó khiến người ta liên tưởng tới thành Rome cổ kính và tráng lệ... Và cái cô nàng đặc biệt ấy suốt ngày lẽo đẽo theo sau Phong – anh trai anh. Anh giới thiệu cô là bạn gái, nhưng Nguyên thấy cô giống một con thú cưng hơn, chính xác là một chú cún con trung thành và ngốc nghếch.
Rồi Phong bất ngờ chia tay Vy – chia tay mối tình đầu để cưới một người con gái khác. Nguyên chứng kiến cô gái đơn thuần ấy đau khổ, và rồi như biến thành người khác. Vy cắt phăng mái tóc dài và dày vẫn tết thành một bím lệch bên và vắt qua vai ngày nào, Vy xếp hết những bộ đồ bohemieng vào đáy tủ, bắt đầu mặc quần hộp, áo pull con trai, đi giày thể thao... Giống như Mai Vy ngày nào đã chết...
Nguyên đã từng phải chạy vào bar lôi Vy ra khi người cô nồng nặc mùi rượu mạnh, chạy theo cô dưới cơn mưa vì sợ cô gặp tai nạn, rồi hôm sau lại mang cháo, sữa, thuốc đến cho cô nàng đang liệt giường vì sốt cao... Nhưng Vy vẫn không hề nhìn Nguyên...
Tấm chăn mỏng khẽ động đậy. Vy trở mình, mở mắt.
- Uống sữa đi này, tớ vừa làm ấm cho cậu.
Vy chớp mắt, đôi mắt ráo hoảnh, sâu không thấy đáy, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, nơi những cánh tigon đang lả tả rụng giữa cơn mưa.
- Vì một người con trai không còn yêu cậu, có đáng không?
Vy ngước nhìn Nguyên. Đôi mắt nâu sẫm giống hệt Phong, nhưng ấm áp hơn bao lần, vậy mà trái tim đã lên sẹo của cô vẫn giá lạnh. Càng ngày càng giá lạnh.
- Vậy vì một cô gái đang lợi dụng cậu, có đáng không?
Nguyên theo ánh mắt Vy nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh biết tại sao Vy không từ chối sự chăm sóc của mình, tại sao Vy muốn hai đứa hợp tác mở cửa hàng này, tại sao muốn hai đứa cùng sống dưới một mái nhà... Vy muốn khiến người con trai bỏ rơi mình phải ngạc nhiê