Duck hunt
Hàng cây xanh trôi về bến ngã

Hàng cây xanh trôi về bến ngã

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 195

Hàng cây xanh trôi về bến ngã

t sự muốn bóp chết người cô bé ngốc này, cô đang giả vờ không biết hay là thật sự ngốc nghếch như thế.
"Ăn kem đi, chảy rồi kìa". Thấy Quân nhìn mình không chớp mắt, Phương thoáng mất tự nhiên nên thúc dục anh mau chống ăn hết phần kem của mình. Lần nào vô đây cũng thế, anh đều ngồi đó hỏi cô hết chuyện này đến chuyện nọ, đến khi ra về ly kem của anh vẫn y nguyên còn bên cạnh cô thì có thêm hai cái ly trong suốt dính đầy kem bên cạnh.
"Em ăn ít thôi, ăn nhiều quá bệnh luôn bây giờ".
Phương phồng má "Sức đề kháng em tốt, trước giờ ăn có bị gì đâu?".
Bỗng Quân chồm người tới đưa ngón tay cái lên lướt nhẹ qua môi dưới cô, lúc nào mọi cảm giác đều tập trung về vị trí được anh chạm, môi cô giật giật không ngừng. Thấy nét mặt của cô nụ cười anh càng rạng rỡ hơn, cô nàng này lại tiếp tục có những suy nghĩ không thuần khiết rồi.
"Môi em dính kem, anh giúp em lau đi. Không cần dùng ánh mắt thèm muốn như thế nhìn chằm chằm vào anh đâu".
Phương chỉ tay vào mặt anh, thẹn quá hóa giận. "Anh... anh, anh giỏi lắm Hoàng Quân".
"Ha ha" Anh không thèm để ý đến ánh mắt rực lửa của cô, cúi đầu xuống nhâm nhi ly kem hương táo của mình. Thấy anh tỏ thái độ im lặng tránh gây cãi với cô, lúc này cô mới chịu buông tay xuống hậm hực múc từng muỗng kem thật to cho vào miệng mình. Vị lạnh của kem hòa tan trong khoang miệng, Phương nhíu mày chợt nhận ra chiếc răng cối ngày hôm qua mới đi trám bị tê ê ẩm. Giờ phút này cô khóc cũng không được mà cười cũng không xong.
"Em sao vậy". Thấy mặt nhăn mày nhíu anh liền hỏi.
"Ê răng Hic". Phương mếu máo nói không nên lời, cố gắng nuốt ngụm kem trong miệng, lúc này cảm giác vừa tê vừa ê mới giảm dần.
Quân dở khóc dở cười khoanh tay trước ngực nhìn gương mặt không ngừng bị biến dạng của cô, anh biết rằng từ giây phút đó anh mãi mãi không thể nào buông tay người con gái này. Anh đã nhiều lần báo hiệu ngầm cho cô, nhưng cô chẳng thèm quan tâm đến, cứ như những chuyện anh làm chỉ là tình cờ, là hiển nhiên. Anh sợ khả năng kìm chế của mình có giới hạn, đến lúc không chịu được lại khiến cho cô nhóc này hoảng sợ thì anh biết phải làm sao?
5.
Hôm nay cô bạn cùng lớp rủ Phương cùng đi siêu thị mua mấy bộ quần áo, cô không ngần ngại nhận lời ngay. Do là ngày chủ nhật nên siêu thị rất đông, hai người đứng trước bãi đậu xe một buổi mà vẫn chưa thể nào chen chiếc xe đạp điện màu đỏ nhỏ bé vào. Phía đối diện cửa lớn của siêu thị là quán cà phê "Hè phố", phong cảnh thoáng mát lại nằm ngay đường lộ chính nên được rất nhiều người biết đến, những chiếc bàn màu trắng được đặt bên cạnh một cây dừa kiểng. Tầm mắt Phương chợt dừng lại lên người cô gái mặt chiếc váy màu hồng nhạt, tóc được xõa dài sau lưng, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn nắm chặt cánh tay người đan ông bên cạnh. Cô gái đó đang mỉm cười, nụ cười này rất quen thuộc với cô, cũng chính nụ cười hạnh phúc này làm cô không thể nào có dũng khí phá hoại hạnh phúc của người con trai mình thích.
Cô gái ấy là Xuân, người con gái mà cô vô cùng ngưỡng mộ, người con gái chiếm được hoàn toàn trái tim của Quân. Thế mà giờ đây cô ta lại cùng người đàn ông khác lén lút qua lại, cô ta đã phản bội Quân. Nghĩ thế Phương không kìm được tức giận xuống xe lại lại phía hai người họ vừa bước vào. Cô bạn đi cùng với Phương bất ngờ cũng nhanh chống quay đầu xe lại theo Phương.
Cô chạy vào bên trong "Hè Phố" cũng là lúc cô nhìn thấy Quân mỉm cười với Xuân và người con trai đi bên cạnh cô ấy, Phương không hiểu nguyên nhân vì sao lại như thế, rõ ràng trước mặt Quân hai người họ vẫn đang nắm tay, hay Quân đau lòng quá độ nên mới cố tỏ vẻ kiên cường mỉm cười nhường người con gái mình yêu cho người con trai khác. Bề ngoài tuy Quân có chút khó gần nhưng anh là một người tốt, luôn biết cách chăm sóc và bảo vệ những người bên cạnh mình. Cô không hiểu và cũng không biết chuyện tình cảm giữa hai người họ trong thời gian qua, thì ra Xuân có người yêu khác nên anh mới bên cạnh cô trong lúc rảnh rỗi, che lấp đi nỗi nhung nhớ và đau đớn của mình. Không biết vì sao, khi nhận thức được những chuyện đã xảy ra trong tim cô có cái gì đó rất nhói, nó không ngừng chi chít khiến cô khó thở. Cô nguyện làm chiếc gối sửa ấm cho anh trong những lúc cô đơn lạnh lẽo, cô nguyện làm cái bóng giúp anh che đi những vệt nắng gắt của mùa hè. Cô không cần anh báo đáp, nhưng khi nghĩ lại mọi chuyện cô vẫn cảm thấy buồn vô cùng, anh chưa từng nghĩ đến cô, bên cạnh cô anh chỉ nghĩ đến người con gái đã bỏ rơi cô.
"Phượng". Bỗng tiếng gọi quen thuộc làm cô bối rối, nếu anh biết cô chạy đến đây và nhìn thấy cảnh này có thể sẽ rất áy náy với cô, không chừng cả hai người cũng không thể làm bạn như trước nữa. Nghĩ đến khả năng đáng sợ này Phương không ngần ngại xoay người bỏ chạy, không thèm chú ý đến tiếng gọi và gương mặt sững sờ đầy vẻ bất ngờ của Quân.
"Chạy theo nhanh đi". Xuân đứng bên cạnh thúc mạnh chỏ vào người Quân, lúc này anh mới ý thức được cô đã chạy một khoảng đường khá xa. Mặt anh biến sắc tức tốc chạy

123[4]5
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)