không ngăn được Min.
Ngày tôi thi đại học cũng là lúc Min đang bận rộn với công việc trang trí cửa hàng, tôi thường ghé đến phụ Min, tán dóc thậm trí còn phá phách nữa. Cửa hàng của Min rất đẹp, nó mang bóng dáng của Min, một cô chủ nhỏ yêu thích sự mới lạ. Và sẽ sớm đi vào lòng tụi trẻ bây giờ : thích sự mới lạ và phá cách.
Tôi đậu đại học một mình, đi học một mình và vẫn một mình thích Min. Nửa muốn thổ lộ nửa muốn giấu đi nhưng thật ra là sợ. Tôi sợ Min sẽ không đón nhận tôi. Tôi biết có những người trong cuộc đời này mà ta bước thêm một bước nữa để nói rằng ta yêu họ thì ta sẽ mất họ ngay. Tôi không muốn mất Min, đó là lí do vì sao tôi lấp lửng với tình cảm này. Tôi im lặng.
Chúng tôi vẫn thân nhau, thân hơn cả thời đi học. Vì tôi nghĩ Min cần tôi trong khoảng thời gian này, Min bận rộn, Min già đi, Min khác rồi. Min không đáng yêu và vô tư như hồi xưa, hồi mà hai đứa bạo dạn rủ nhau bỏ học, mua bia, mua chân gà nướng ra bờ hồ tập nhậu. Khi Min bị điểm kém, Min khóc, không phải vì điểm kém mà vì Min bị mẹ mắng.
" Mẹ tôi không hiểu tôi, tôi không buồn vì điểm thấp mà tôi buồn vì mẹ tôi"
Tôi dỗ Min, đơn giản lắm. Dẫn Min đi tô tượng, thật ra là ngồi cạnh Min để Min tha hồ tô tô vẽ vẽ. Những con tượng Min tô đáng yêu và nổi bật. Như tôi đã nói, nó mang bóng dáng của Min, một cô bé khác biệt với những hành động đáng yêu.
Khi tôi buồn, tôi không khóc, con trai ai lại khóc nhưng thảm thê hơn là tôi không thể giấu kín cảm xúc của mình. Tôi cảm thấy ức chế vì không được đứng nhất lớp và tôi khó chịu với mọi thứ vượt ngoài sự kiểm soát của tôi. Min không rủ tôi đi tô tượng, vì tôi không giống Min, nhưng Min bên tôi cả ngày.
" Ông đừng có buồn nữa, ông mà buồn tôi chẳng biết làm gì hết! Ông mà buồn thì tay tôi sẽ đau lắm đấy!" Rồi hai tay cứ xoa xoa, bóp bóp vai tôi, rất dễ thương.
Ai kinh doanh cũng khó thoát khỏi những điều rủi ro, Min cũng vậy. Nếu chỉ bắt nguồn từ đam mê thì tôi nghĩ chưa đủ, Min có đam mê nhưng Min mỏng manh, chưa thật sự trưởng thành để chống đỡ những khó khăn phía trước. Có những lúc Min đến nhà tôi, khóc nức nở, cô muốn buông hết tất cả, cô mệt mỏi và cô muốn chạy đi đâu đó vì chính bản thân Min cũng không biết Min sẽ làm gì khi Min đã chọn nó.
Tôi ôm Min và vỗ về. Tôi hứa sẽ ở bên Min, động viên Min và giúp đỡ Min. Nhưng không hiểu sao, tôi lại không thể nói ra được tình cảm của tôi dành cho Min. Suốt khoảng thời gian đó, tôi cùng Min đi khắp mọi nơi để tìm kiếm những thứ mới lạ cho cửa hàng, cố gắng liên hệ ở mọi nơi, quảng cáo mọi lúc với hi vọng những việc làm ấy sẽ giúp Min và cửa hàng của cô ấy sẽ khá lên.
Tình cảm của tôi vẫn chỉ mãi bên lề của tình yêu, có lẽ tôi là người nhút nhát và ngu ngơ nhất trái đất này. Chẳng hiểu sao tôi có thể giữ kín được cái tình cảm này yên một chỗ lâu đến như thế.
Rồi!
Tôi may mắn được đi ra Hà Nội một tháng để tập huấn thêm cho ngành, đó sẽ là một cánh cửa mới cho con đường tương lai của tôi nhưng điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ phải tạm xa Min một tháng.
- Tôi tệ quá, không làm gì cho ông ngoài chúc mừng miệng.
- Không cần, nhưng mà tự nhiên xa Min tôi thấy buồn buồn sao ấy? Ai sẽ giúp đỡ Min trong những ngày tới đây?
- Ông sao ấy, chẳng lẽ tôi không biết tự lo cho bản thân chắc, đó là một cơ hội cho tương lai của ông. Thật ra lúc nào tôi cũng cảm thấy có lỗi với ông lắm...
- Thôi bỏ đi, tôi chỉ đi một tháng thôi rồi về. Bà ở yên đấy, đừng có mà mạo hiểm nha.
- Tôi biết rồi, tôi tự hào khi có một người bạn giỏi giang và tốt bụng như ông lắm đấy. – Min xoa đầu tôi, chưa bao giờ Min làm vậy với tôi và Min là người thứ hai xoa đầu tôi sau mẹ. Tôi cảm thấy hạnh phúc sao sao ấy, khó tả quá.
Tôi lấy tay mình đặt lên tay Min rồi nắm chặt nó.
- Hình như tôi yêu Min rồi., thật đấy!
- Cái gì cơ? – Min tròn xoe mắt lên – Ông... yêu tôi á – Rồi hỏi lại, khiến tôi thật sự rất bối rối. Cho dù tôi có to lớn đến mức nào thì khi đứng trước Min tôi lại trở nên nhỏ bé lạ thường.
- Lâu rồi, nhưng sao ấy, tôi không tài nào nói ra được. Min làm người yêu của tôi đi!
Min im lặng. Có lẽ Min nghĩ chưa bao giờ có thể xảy ra chuyện này, có lẽ Min chỉ coi tôi như một người bạn thân, có lẽ Min đang khó xử và rất khó xử, có lẽ Min ngại. Nhưng dù là gì thì tôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng quá, dù sao tôi cũng đã nói ra được điều mà tôi đã giữ trong lòng thật lâu và thật dài: Tôi yêu Min.
- Đưa Min về đi!
Tôi chở Min về giữa màn đêm lạnh lùng. Chúng tôi chẳng nói gì với nhau, chúng tôi đang ở gần nhau nhưng ai cũng im lặng. Tôi đã nghĩ đôi khi im lặng chính là một sự từ chối cho nên khi dừng trước cổng nhà Min tôi đã nói:
- Mai rồi Min trả lời cũng được, chúc Min ngủ ngon.
Dù thành công hay thất bại? Dù Min đồng ý hay từ chối? Thì tôi đã không còn tự trách bản thân nữa vì đã nói với Min rồi.
Tôi ngẫm cuộc đời có những người ở bên nhau gần nửa đời, cùng nhau trải qua nhiều khó khăn, thử thách, tưởng