Teya Salat
“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”

“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 259

“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”

sẽ đày mưa.
Tôi cũng biết thừa tính Ju. Ju sẽ la ó, rằng tôi trẻ con hay đại loại là dở hơi khi dầm mưa như vậy. Tôi hiểu, Ju quan tâm tới tôi. Nhưng cách Ju quan tâm đôi lúc khiến tôi phát bực.
Mặc kệ điện thoại rung bần bật trong cặp. Tôi vẫn lững thững đi bộ về - dưới trời mưa. Mưa rào rào trên mặt đường, bấp bõng trên mặt hồ, rồi lại tí tách trên những tán lá. Tôi thích mưa, thích tiếng mưa, thích ngắm mưa. Thích đến phát rồ, vậy mà...Ju cấm tôi đi dưới trời mưa!
Thật tệ khi ngăn cấm sở thích của người khác. Gì chứ, chinh bản thân Ju cũng chết mê chết mệt với bóng đá còn gì? Có lần vì mải chơi bóng đá, mà Ju quên khuấy tìm tài liệu bài học cho tôi. Kết quả, bài làm của tôi gần như dở tệ nhất lớp.
Vậy mà khi gặp tôi, Ju vẫn cười tươi rói, nhăn nhở.
- Thất bại là mẹ của Thành công. Bố của Thành công là chồng của Thất bại. Ki ạ.
Hừm!
Tôi vừa tận hưởng cơn mưa của mình, vừa tự mâu tuẫn với bản thân. Cho đến khi có tiếng còi xe máy inh ỏi bên đường.
- Em ơi. Xe ôm không?
Tôi chẳng quan tâm. Mấy gã xe ôm vẫn hay cà chớn như vậy. Tôi không ngoảnh lại, lắc đầu nguây nguẩy.
Tên xe ôm vẫn chưa chịu đi, lè bè.
- Em ơi. Xe đi. Anh không tính tiền ôm.
- Bộ khùng hả. - Tôi gào lên.
Rồi khi tôi quay đầu lại, định bụng "ném" vào mặt tên xe ôm vài ba câu nữa, thì nụ cười tinh quái quen thuộc khiến tôi sững sờ.
- Ju? - Tôi lắp bắp.
- Ờ. Thế nào. Ôm hay xe? - Ju hất hàm.
- Không xe. Không ôm. - Tôi nguýt dài - Đi bộ!
Ju không nói gì, vẫn kiên nhẫn phóng xe chầm chậm theo bước chân tôi. Mưa vẫn rơi như trút. Ào ào. Xối xả. Tôi bắt đầu thấy hơi lạnh. Độ 5 phút, tiếng xe máy vẫn rề rề đằng sau. Tôi bực mình.
- Anh không mặc áo mưa thì về trước đi. Người gì đâu mà dai như đỉa.
- Anh về để lại một đứa cứng đầu như em đày mưa một mình hả?
- Em thích mưa. - Tôi chống chế.
- Anh thích bám đuôi theo em. - Ju ngoan cố.
Vậy là, trong trận mưa rào hôm ấy, một đứa con gái đeo balo, đầu trần. Và một thằng con trai phóng xe máy chầm chậm theo sau. Vừa đi, vừa cãi lí. Át cả tiếng mưa, át cả sự lạnh lẽo của hơi nước.
Hậu quả của cái ngày mưa ấy, Ju sốt cao còn tôi thì ... vẫn "khoẻ nhăn răng." Lúc tôi trách Ju đang ốm dở lại còn cố tình đày mưa theo tôi, Ju lườm tôi, gắt gỏng.
- Kệ anh.
Ju là vậy. Vẫn biết thừa là tôi ương bướng nhưng vẫn cứ doạ nạt vài câu. Rồi sau đó, sẵn sàng đi cạnh tôi. Quan tâm tôi, theo cách của Ju.
Đấy là tình yêu của chúng tôi. Không phô trương, không ồn ào, không lãng mạn. Muốn quan tâm nhưng cứ tỏ vẻ như là không. Cố tình thể hiện tình cảm dưới lớp vỏ vô tâm và như cố chứng minh, người kia chẳng là gì của mình. Rồi khi có ai hỏi về mối quan hệ của hai đứa là gì, thì cả hai đều nhất trí: " Người yêu."
Tôi cũng chẳng nhớ tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ khi nào. Chỉ biết rằng, dù hơn tôi 2 tuổi, nhưng Ju vẫn luôn chấp nhặt và cãi lí với tôi. Suốt ngày chành choẹ đấu khẩu, lâu dần thành quen. Một ngày không cãi nhau thì cứ thấy thiếu thiếu, nói với nhau đôi ba lời ngọt ngào lại thấy rùng mình không quen. Nửa đùa nửa thật. Đôi khi hờ hững, đôi khi vô tâm, đôi khi lại thấy bất an trong lòng. Mập mờ khó đoán. Có lẽ đó cũng là lí do, dù quen biết nhau cũng đã gần năm rồi, mà chúng tôi chưa giận dỗi lần nào. Hoạ chăng thì chỉ có vài phút bốc đồng to tiếng, sau đâu lại vào đấy. Vẫn cứ cười toe khi chêu chọc được người kia, vẫn những câu nói đầy ẩn ý, và mối quan hệ gán mác " Người yêu" ấy.
---
Ngoài giờ học trên giảng đường, tôi có làm thêm ở "Pooh" còn Ju nhận làm gia sư. Cả tôi và Ju ít khi nói về công việc làm thêm của mình, vì cả hai đều cho rằng, đó là thời gian của tự do.
Pooh là quán thú nhồi bông nằm sát rìa đường tay phải đường Đê La Thành. Công việc làm thêm của tôi không mấy nặng nhọc, chỉ là nhận đơn đặt hàng, bọc cho thật xinh xắn và sắp xếp chúng theo danh sách, rồi cùng một cậu bạn nữa giao hàng cho khách.
Cậu bạn làm cùng ca với tôi tên Thiện.
Thiện bằng tuổi tôi và cũng đang là sinh viên. Thiện khá hoà đồng và nhanh nhẹn. Ngồi nói chuyện với Thiện, tôi thấy cả Hà Nội như nhỏ lại. Nơi đâu câụ ấy cũng đã từng đi, nơi đâu cậu ấy cũng đã khám phá. Những lúc rảnh rỗi, khi Thiện thao thao bất tuyệt về những chuyến đi như vậy, tôi chỉ biết tròn mắt lắng nghe.
Đôi lúc, Thiện khiến cả tôi và chị chủ quán khá bất ngờ.
Cậu ấy có thể bất thình lình tặng hoa cho tôi và chị chủ quán vào đầu tuần. Chẳng vì lí do nào cả, chỉ đơn giản là : Muốn chào một tuần mới vui vẻ.
Hay có những lần, Thiện tặng tôi cả một bó hồng to đùng, chỉ với lời nhắn. " Chúc quán Pooh hôm nay rộn ràng."
Chị chủ quán cười đầy ẩn ý, còn tôi chỉ biết cười trừ nhận bó hoa ấy.
Thiện l

1[2]3456
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)