Hoa anh đào, ngày trở lại
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 180
các đây 2 năm " Em đi, em sẽ trở về". Suốt 2 năm cho tới ngày trở về, anh không hề liên lạc với cô 1 lần, cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng cô không biết sẽ hỏi anh từ đâu. Đang mơ màng nhìn đường phố Hà Nội. Chợt nhớ ra điều gì cô với điện thoại.
- Em về tới Việt Nam rồi anh ạ??
- Tới rồi à? Anh định tối sẽ gọi cho em. Anh xin lỗi vì không tới tiễn em ra sân bay được. Cho anh gửi lời hỏi thăm tới gia đình em nhé. Cảm các trở về quê hương thế nào ?
- Vâng. Thân quen anh ạ. Mọi thứ hình như chưa bao giờ thay đổi.
- Lại nhớ rồi à cô bé ? Người đó em vẫn chưa tìm được cách liên hệ sao?
- Chưa anh ạ. Em sẽ tìm cách liên lạc khi sắp xếp mọi thứ ổn định lại.
Đó là Huy, người anh cùng quê cô gặp tại trường đại học khi nhập học nhưng anh học cao học sau khi hoàn tốt nghiệp đại học và đang làm cho một công ty của Nhật. Anh luôn quan tâm, giúp đỡ cô. Là người mà ở đất nước lạ lẫm ấy, những ngày cô nhớ anh, nhớ nhà, những lúc cô cần Huy, Huy đều có mặt. Người có thể chọc cho cô cười dù thế nào đi nữa. Người có thể biết cô thích gì, ăn gì và hiểu cô hơn cả anh. Cô ngạc nhiên vì điều đó, cứ nghĩ rằng anh là người hiểu cô nhất nhưng giờ thì khác. Huy luôn tìm cách lôi kéo cô ra ngoài đi lang thang hoặc làm gì đó những ngày đầu khi cô khóc vì nhớ anh, nhớ nhà. Những trò ngịch ngợm của Huy làm cô đang khóc cũng có thể ôm bụng cười. Những ngày cô ốm là ngày Huy tất bật chạy từ chỗ làm tới chỗ cô, đi học rồi lại về chỗ cô. Một mình cô không thể làm gì được. Những khi cô phụng phịu làm mặt " em không ăn quen đồ Nhật" Huy chỉ cốc đầu cô một cái rùi nhăn nhở " Lại đòi ăn đồ Việt à? Đi". Thế là cô lại được Huy đưa đi. Sở dĩ cô thích nũng Huy vì đôi lúc Huy giống anh về cách chiều theo ý cô. Nhớ lại ngày đầu tới Nhật tự mình chuẩn bị mọi việc mà bên cạnh không có người quen quả thật là khó khăn. Nhưng vô tình cô đụng vào anh khi đang chạy đi làm thủ tục nhập học và câu nói "xin lỗi" tiếng Việt vô tình của cô làm Huy thoáng bất ngờ nhưng cũng vui vì gặp cô. Và từ đó Huy đã giúp cô rất nhiều trong thời gian cô ở Nhật. Đôi lúc cô thầm cảm ơn Huy về những gì anh đã làm cho cô. Huy muốn cô ở Nhật, giúp cô xin một công việc ở Nhật nhưng cô đã nói sẽ về Việt Nam. Huy cũng tôn trọng cô. Trước ngày cô ra sân bay, cô từng mong Huy sẽ về Việt Nam cô sẽ có thêm một người bạn để tâm sự, nhưng Huy cười nói rằng "anh yêu nơi đây cô bé à, có gì cứ điện qua cho anh".
Về Việt Nam, ô đi làm cho một công ty của Nhật có chi nhánh tại Việt Nam. Công việc không quá vất vả. Và sau giờ làm cô lang thang tại những nơi mà cô và anh thường hay tới, kí ức ùa về chưa bao giờ cô quên. Nhưng dường như anh đã quên cô mất rồi. Đã 2 tháng kể từ ngày cô trở về. Cô đã lần tìm hỏi bạn bè anh về anh nhưng họ đều không biết. Anh biến mất kể từ ngày cô đi Nhật không lâu, có liên lạc với bạn bè nhưng rất ít. Mọi thứ với cô giờ khó khăn để có thể tìm được anh. Có thể anh chuyển chỗ làm và đã lập gia đình. Dù biết các khả năng đó có thể xảy ra nhưng cô muốn anh trả lời những câu hỏi vẫn còn trong đầu cô kể từ ngày cô quyết đinh tới Nhật. Đôi lúc buồn cô đều nói chuyện với Huy. Huy luôn lắng nghe cô nói, nghe cô tâm sự. Nói chuyện với Huy giúp cô thoải mái hơn rất nhiều sau công việc và những chuyện của quá khứ.
Cô đứng chờ ở cửa sân bay để đón một đối tác của công ty và Giám Đốc công ty mẹ đến Việt Nam. Lướt qua cô hoà vào dòng người vừa xuống máy bay một cảm giác quen thuộc. Cô ngoảnh lại lẫn trong đám đông bóng dáng của anh, nhưng biến mất nhanh chóng sau đó. Nhầm rồi. Có lẽ thời gian quá lâu làm cô không cả nhận ra bóng anh. Cô thở dài.
Sau một tuần làm việc mệt vất vả để kí hợp đồng với đối tác, kết quả thuận lợi cô tự cho mình lang thang ven hồ tây vào một chiều đầu thu. Thời tiết se lạnh của mùa thu là cảm giác làm cô luôn nhớ đến Hà Nội khi ở Nhật. Nắng nhạt màu, gió thổi ven bờ làm những gợn sóng liên tiếp. Ngồi trên tầng của quán cafe nhìn hồ tây buổi chiều làm cô nhớ anh. Đang nhấp tách Cafe thì điện thoại của cô kêu, là Huy.
- Alo?
- Này, ra sân bay đón anh đi, anh đang lên máy bay về Việt Nam.
- Á. Có thật không vậy anh? Cô hét lên trong tiệm cafe, sau đó cô mới chú ý là mọi người trong tiệm đang nhìn cô.
- Thật chứ anh đùa em để làm gì? Đó nghe thấy tiếng máy bay chưa?
- Anh dám lừa em. Em cho anh đi bộ về Hà Nội luôn đấy.
Tại sân bay, cô đứng chờ Huy xuống máy bay. Một bóng người lướt qua đám đông bên cạnh cô. Lại hình bóng giống anh. Cô chạy theo gọi tên anh, người đó không ngoảnh lại. Cô dừng lại trước chiếc taxi vừa lướt qua trước mặt cô.
- Em nhìn thấy người đó à?
Huy đã đứng bên cô từ lúc nào. Huy luôn tìm ra cô dù cô ở đâu trong đám đông.
- Hình như em nhìn thấy, nhưng người đó không trả lời - Những dòng nước mắt lăn dài trên má cô – Chắc lại nhầm rồi, thời gian lâu rồi làm em quên mất hình bóng anh ấy rồi thì phải....Sao em lại vô tâm tới nỗi không nhớ được cả hình dáng của anh ấy....
- Đừng khóc nhè thế chứ, ai cũn