pacman, rainbows, and roller s
Hương kẹo bạc hà nơi đồng cỏ dại

Hương kẹo bạc hà nơi đồng cỏ dại

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 166

Hương kẹo bạc hà nơi đồng cỏ dại

p>Tôi tỉnh dậy. Giấc mơ thật quá. Tôi vẫn nghe tiếng cười văng vẳng bên tai, thấy vị the ngọt thơm mát của kẹo bạc hà đọng trên môi. Tôi khẽ cười. Nếu có thể ngủ mãi trong ký ức tuổi thơ tươi đẹp thì tốt quá, không phải đối mặt với rắc rối của người lớn, không phải mệt mỏi đau lòng. Tôi vào nhà, Quân vẫn đan bội. Tôi nhận ra nhà vừa có khách rời đi, trà trên bàn vẫn còn nóng nên thuận miệng hỏi. Nhóc cười cười nhìn tôi.
- Anh kết nghĩa của em. Anh... à... tốt lắm, giúp em và ngoại rất nhiều. Khi có cơ hội, em giới thiệu cho chị Minh.
Tôi gật đầu, vừa dọn bàn vừa hỏi Quân chuyện học hành, chợt nhận ra mấy viên kẹo rất quen trong hộp mức. Loại kẹo bạc hà này không đặc biệt, nhưng tôi nhớ vì Nguyên luôn mang theo. Con trai mà thích kẹo ngọt thì rất lạ.
Tôi thẩn thờ nhìn mấy viên kẹo, nhớ đến gương mặt Nguyên, nụ cười và ánh mắt của cậu, giọng nói và sự quan tâm ân cần... Tôi không phải sắt đá, không biết cảm động xiêu lòng. Nhưng bây giờ tôi không đủ can đảm đặt niềm tin và tình cảm vào người khác. Nếu chúng tôi gặp nhau sớm hơn...
Đánh mất lòng tin thật sự đáng sợ, bị phản bội lòng tin càng đáng sợ hơn.

***
Tôi hoảng loạn chạy đến bệnh viện. Quân giúp bác Năm hàng xóm bán hoa Tết, lúc ôm mấy chậu kiểng sang đường, không nhìn rõ xe nên bị tai nạn. Đến nơi, tôi ngạc nhiên nhìn Nguyên đang động viên ngoại, thủ tục nhập viện cậu cũng lo xong. Tôi đoán Nguyên là anh kết nghĩa mà Quân nói. Có lẽ Nguyên biết nhiều chuyện hơn tôi nghĩ. Tôi hỏi thăm tình trạng của Quân, nhẹ nhõm vì không nặng lắm.
- Nguyên điều tra tôi sao?
Tôi hỏi khi kéo Nguyên sang nơi khác. Cậu không nổi giận, từ tốn đáp.
- Tôi tình cờ gặp Minh đến nhà Quân, có chút hiếu kỳ nên tìm hiểu. Tôi giúp Quân nhưng giấu Minh vì không muốn bị cho là lợi dụng Quân để tiếp cận Minh.
Tôi nghe xong, không biết nói gì. Tôi đi ra hành lang phía sau, chỉ muốn yên tĩnh một mình. Bệnh viện rộng, buổi tối vắng vẻ và lạnh lẽo kinh người. Mưa lất phất rơi như thủy tinh vỡ nát dưới ánh đèn vàng úa.
Cha mẹ tôi vừa chiến tranh lạnh. Mẹ về ngoại, cha đi công tác, anh hai đi làm xa, chỉ còn mình tôi đối mặt với chuyện này. Quân là em trai tôi nhưng vẫn phải vật lộn với cuộc sống đến mức gặp nạn vào viện. Tôi muốn giúp Quân nhưng không thể khuyên mẹ. Tôi biết tâm trạng bị phản bội và sụp đổ niềm tin là thế nào. Tôi có cảm giác mình bị xé làm hai. Thật sự mệt mỏi, rất mệt mỏi.
Gió càng lúc càng lạnh, quét qua hành lang hun hút tối mờ. Tôi kéo áo khoác sát vào người, vuốt mũi và chớp mắt liên tục, cố ngăn dòng lệ trào ra.
- Nếu Minh muốn khóc thì khóc đi. Tại sao phải tỏ ra mạnh mẽ, yếu đuối một chút không được sao?
Nguyên trùm thêm áo khoác cho tôi, nắm lấy hai vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi đẩy Nguyên ra, quay mặt đi.
- Khóc không giải quyết được vấn đề.
Nguyên đột nhiên ôm lấy tôi, kéo tôi dựa vào người cậu.
- Tôi xin Minh dựa vào tôi lần này thôi. Tôi không muốn mình là kẻ vô dụng chỉ đứng nhìn, không giúp được gì cho người con gái mình thích.
Tôi sững sờ lặng thinh. Giọng Nguyên trầm và ấm quá, vòng tay ghì chặt cũng rất ấm. Tôi thật sự muốn chìm mãi trong hơi ấm này. Tôi biết mình tham lam ích kỷ khi luôn tổn thương Nguyên giờ lại muốn dựa vào. Nhưng lúc này tôi đã đến giới hạn chịu đựng, giống như một quả bóng sắp nổ tung. Tôi muốn quên hết những phiền não mình đang gánh chịu, muốn tâm hồn bình yên dù là trong khoảnh khắc, muốn buông xuôi tất cả mọi chuyện ...
Tôi khóc ướt vai áo Nguyên, khóc cho tất cả những cảm xúc mình đã kìm nén từ rất lâu.
***
- Vừa khóc xong ngậm kẹo sẽ dễ chịu hơn.
Nguyên khẽ cười. Tôi giật mình nhìn cậu, một liên tưởng mơ hồ lướt qua tâm trí. Nhưng tôi biết điều đó là không thể. Tôi nhanh chóng vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn kia, gật đầu cảm ơn khi nhận chai nước và viên kẹo. Nguyên ngồi xuống cạnh tôi, bình thản nói.
- Tôi ganh tỵ với Quân lắm. Vì tôi không may mắn như nhóc, có một người chị yêu thương mình. Nhưng tôi cũng rất thương Quân. Bởi vì hoàn cảnh của nhóc rất giống tôi ngày xưa.
Tôi im lặng. Tôi có nghe về gia đình Nguyên. Mấy bà tám trong câu lạc bộ đã tìm hiểu. Tụi nó gọi Nguyên là "Hoàng tử lọ lem" vì có hai cô chị cùng người mẹ lớn. Nguyên là con riêng được mang về nhà. Nguyên sống trong nhung lụa nhưng không hạnh phúc. Cậu không ăn chơi hư hỏng, vẫn là con ngoan trò giỏi đúng là kỳ tích. Trên đời này, con riêng thì nhà giàu hay nghèo cũng thật đáng thương.
- Tôi luôn nghĩ sự tồn tại của mình là tội lỗi. Nếu không nhớ có người từng yêu thương mình, tôi không biết làm sao để sống tiếp.
Nguyên khẽ cười nhìn tôi. Cậu nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trước mắt tôi vào nếp.
Bàn tay tôi đưa ra rồi rụt lại. Lúc này, tôi khô

12[3]4
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)