hợt hôn nhẹ lên môi anh một cái, làm cả 2 bất ngờ. Nó ngồi dậy, chỉnh chỉnh lại mái tóc và đi ra ngoài cửa, gọi một cuộc điện thoại cho gia đình, cũng để làm cho không khí bớt ngượng ngùng. Khi nó bước vào, y tá đang thay dịch cho anh, nó hơi đỏ mặt cười với anh, nắm lấy một tay của anh đang đặt trên giường. Cô y tá nhoẻn miệng cười tùy hứng khen hai người đẹp đôi, nói anh có cô người yêu tốt luôn ở bên cạnh túc trực không rời làm anh cũng không tránh khỏi lặng lẽ nhìn nó một hồi. Sau khi thay dịch, nó ngồi sát bên anh, lấy cho anh một cốc nước và hỏi:
- Tại sao lúc nãy anh lại cười? Em chưa bao giờ thấy anh cười cả!
Anh không nói, chỉ lặng lẽ nhìn nó. Sau đó nhờ nó ra ngoài mua đồ ăn để gọi một cuộc điện thoại sắp xếp công việc.
3 ngày sau thì anh xuất viện, nó bị bố mẹ quản chặt chẽ hơn nên chỉ có thể đến chăm anh vào những thời gian không phải lên lớp. Khi anh khỏe lại, anh mời nó một bữa tối ở nhà hàng nổi tiếng để cảm ơn nó những ngày qua luôn ở bên anh. Khi đưa nó thực đơn, nó chỉ tự mình chọn một chai rượu vang, còn đâu để anh tự chọn món. Khi nó nhắc đến chai Gordon Gin 2005, anh đã không khỏi ngạc nhiên, không phải vì anh biết giá trị của chai rượu không hề nhỏ, mà anh không ngờ nó cũng sành về rượu vang. Khi đồ ăn mang ra, chính tay mó rót cho anh một ly rượu và nói:
- Anh chỉ được uống 1 ly thôi vì dạ dày không tốt và độ cồn của nó khá cao!
- 40%. Anh không ngờ em cũng thích rượu vang.
Nó cười duyên dáng. Nó đâu có thích? Là nó biết anh thích do tình cờ để ý tủ rượu cửa anh nên nó cố tình tìm kiếm chút thông tin để tạo ấn tượng tốt với anh. Nó biết những gì nó làm là không thừa.
Sau đó vài ngày, khi cãi nhau với đứa bạn vì một số chuyện vặt vãnh, nó cùng anh uống rượu tâm sự, nó cố tình bộc bạch khá nhiều tâm sự của nó về cuộc sống, anh thì chỉ chú ý lắng nghe mọi thứ nó nói như không để sót bất cứ một chi tiết nào. Đêm đó nó cùng anh qua đêm tại phòng ngủ của anh. Sáng nó dạy sớm, bắt đầu chiêu cuối cùng để đánh gục anh. Nó để anh ngủ và tự mình đi chợ, mua một chút đồ đạc, về bắt tay vào làm bữa sáng. Nó có nhiều thứ chưa hoàn hảo nhưng việc bếp núc, nó xứng đáng là đầu bếp trong nhà hàng 5 sao vì mẹ nó nấu ăn cũng rất ngon nên từ bé nó đã sớm học tập. Cho đến nay, nó có thể chắc chắn tài nghệ nấu ăn của nó là không còn gì bàn cãi. Khi lửa đang nấu, mùi thơm từ nhà bếp lan khắp căn nhà, anh bị đánh thức và chẳng thấy nó đâu cả. Khi đi ra phòng bếp, anh ngạc nhiên hơn cả khi thấy nó đnag một mình trong bếp, nhanh thoanh thoắt, thành thạo mà nấu nướng từng món đang được bày lên bàn ăn. Anh đi về phía nó, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nó từ phía sau, hít hà cái mùi hương mà lâu rồi anh chưa từng ngửi thấy. mùi hương của gia đình, mùi hương của hạnh phúc.
Ngồi xuống bàn ăn, nó gắp cho anh một miếng và muốn nghe cảm nhận của anh, nó nói mình còn vụng về lắm. Và thực sự anh đã ăn hết cả bàn ăn giống như chưa bao giờ từng ăn bữa cơm nào ngon đến thế. Nó nhìn anh chăm chú ăn và mỉm cười với nó, nó biết, anh sẽ không chạy thoát nữa. Anh không có gia đình, từ bé đã không biết hạnh phúc của một bữa cơm gia đình và thứ nó mang đến cho anh, là thứ mà anh mong mỏi nhất. cuối cùng anh cũng chỉ như một đứa trẻ con nằm gọn trong lòng nó.
Sau khi kết thúc bữa ăn. Anh không vội vàng đi làm. Anh ôm nó và thì thầm yêu nó. Nó biết làm gì hơn ngoài mỉm cười hạnh phúc?
Nó và anh chính thức yêu nhau từ đấy. Nó không vội vàng cho kế hoạch trả thù của mình mà nó bắt đầu đắm chìm thì đúng hơn. Có những đêm, nó mơ thấy anh mà nó hoảng loạn tỉnh dậy. nó chưa từng mơ thấy chàng trai nào trừ người yêu đầu tiên của nó. Nhưng ở bên anh, anh khác lắm! Đôi khi nó không chắc chắn anh có yêu nó hay không, nhưng đôi khi, nó lại cảm nhận tình yêu của anh ngấm vào tận trái tim nó.
Không như những thằng đàn ông khác. Anh không hay nói yêu nó, nói đúng hơn là trừ lần đầu tiên nói câu yêu để tỏ tình, anh không bao giờ nói yêu nó nữa. Nhưng tình yêu của anh, nó lại cảm nhận được kể từ những hành động quan tâm rất thầm lặng thôi. Đôi khi anh rất lạnh lùng. Anh không cáu giận với nó nhưng lại khiến nó thấy mình có lỗi. Anh không nói rằng phải mặc áo ấm vào vì trời lạnh nhưng ánh nhìn của anh khi nó mặc đồ mỏng manh trong thời tiết lạnh cũng khiến nó hiểu anh đang lo lắng. Anh không như những người khác, hay dành cho nó những thứ giá trị để lấy lòng nó. Anh biết gia đình nó không thiếu gì, thứ anh dành cho nó, là nhẹ nhàng mang nó vào thế giới của anh. Anh chỉ cho nó những thứ anh thích, chỉ có nó cách đánh giá rượu vang, cách nhận biết, những hãng rượu nào ngon, thơm, từng vị rượu có những điểm nào khác nhau. Hay anh dạy nó cách đánh giá một bức tranh thế nào là nghệ thuật, anh giải thích những thứ nó không hiểu một cách cặn kẽ và không bao giở nổi cáu... Cứ thế, sự lành lạnh bên ngoài nhưng ấm áp bao bọ