Keukenhof nở hoa rồi. Chúng ta về thôi
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 194
bất chợt cắn chặt lấy cánh môi mỏng của mình đến bật máu. Màu máu tươi hòa lẫn cùng với màu đôi đỏ, chẳng thể phân biệt được đâu mới là màu của nỗi đau. Vị tanh, vị mặn của máu như những giọt nước mắt cô đang cố giấu. Những giọt nước mắt ấy mặn và đắng lắm, nhưng mấy ai hiểu được cho trái tim cô bây giờ ...
Cô nở nụ cười nhạt nhẽo, cười cho bản thân, cười cho số phận trêu ngươi tình yêu của họ. Cô từng đọc rất nhiều tiểu thuyết hay xem những bộ phim về nội dung yêu nhau nhưng gia đình ngăn cấm, phải lấy một người mà mình không yêu làm chồng. Lúc đó cô đã nghĩ "số phận của họ thật bi đát." Nhưng giờ đây, nhìn lại mình trong gương với chiếc cưới lộng lẫy. Cô cười. Cô có nên cảm thấy vinh hạnh khi mình là nhân vật chính trong câu chuyện đó không?
Cô đã ngồi rất lâu như vậy, đôi mắt không chút chuyển động. Cho đến khi tiếng gõ cửa lại phát ra, những cô phù dâu mà cô không hề quen biết đến và giúp cô chỉnh sửa lại chiếc áo trước khi ra ngoài. Những bước chân vô thức chậm rãi từng bước ra khỏi căn phòng. Cô không khóc. Vẫn gương mặt ấy. Vẫn đôi mắt vô hồn khiến người đối diện phải cảm thấy ám ảnh khi nhìn vào.
Không gian tiệc cưới khiến bất kỳ ai bước vào đều phải trầm trồ trước sự lung linh của những viên đá lấp lánh khắp mọi nơi. Tất cả toát lên sự xa hoa tráng lệ như cuộc sống của chính những con người sẽ góp mặt trong buổi tiệc này. Khán phòng trở nên ồn ào bởi những câu chuyện về cô tiểu thư mà chưa từng một ai được diện kiến dù có mối quan hệ thâm tình với bố cô. Nhưng chỉ một phút sau đó mọi tiếng cười rôm rả đều biến mất và tất cả mọi ánh mắt lúc đó đều đổ dồn về phía lối ra vào của khán phòng. Tay cầm đóa hồng tươi, cô xuất hiện lộng lẫy trước những lời khen ngợi trầm trồ không ngớt, nổi bật hơn hẳn những cô phù dâu bên cạnh.
Tiếng nhạc nổi lên, những bước chân vốn đã nặng nề của cô bây giờ càng trở nên khó bước hơn. Không gian lấp lánh lãng mạng là vậy, tiếng violin ngân nga vui tươi là vậy nhưng cô lại có cảm giác như chỉ vài bước chân nữa thôi là cô phải đối mặt với một vực thẳm không đáy, cái vực thẳm mà bị bao phủ bởi một màu đen đáng sợ. Bất giác cô cảm thấy run sợ. Sợ những ánh nhìn soi mói xung quanh, sợ những tiếng cười như rằng họ đang cười vào nỗi đau của cô. Sợ những tiếng vỗ tay. Sợ ánh mắt của bố. Và sợ người đàn ông sẽ trở thành chồng của cô trong ít phút nữa kia. Đôi chân cô khựng lại, run rẩy, sợ hãi đang vây hãm lấy cô. Tất cả mọi ánh nhìn đều nhận ra đóa hồng trên tay cô dâu run lên một cách tội nghiệp. Khán phòng lại im lặng, tất cả nhìn cô, họ không hiểu đang có chuyện gì xảy ra với cô.
"Cô ơi."
Khi sự bàng hoàng vẫn còn chiếm lấy cô thì đâu đó tiếng kêu của một cô hầu cùng cùng chiếc điện thoại trên tay thu hút sự chú ý của mọi người vội vã chạy vào khán phòng, nơi cô đang đứng.
"Cô ơi, có điện thoại gấp lắm."
Bố cô rời khỏi hàng ghế bước đến, thần thái tức giận vô cùng nhìn cô hầu.
"Ai cho cô được phép vào đây? Hả?"
"Nhưng nhưng ... thưa ông. Có người gọi đến rất nhiều cuộc. Người đó nói rằng nếu không đưa điện thoại cho cô thì không chắc hôn lễ có diễn ra suôn sẻ được hay không." Cô hầu ấp úng sợ sệt.
"Đồ ngu! Dù có chuyện gì đi nữa thì phải thông qua ta đầu tiên. Cút!"
Nghe đến đây, cô vội cầm lấy chiếc điện thoại trước khi cô hầu bị đuổi ra ngoài. Bỗng nhiên cô lại cảm thấy có chút gì đó bất an đến kỳ lạ.
"Ai vậy?"
Cô nghe rõ đầu máy bên kia là tiếng thở dài của một người đàn ông trước khi cất giọng.
"Em đã sợ lắm phải không?"
Đóa hồng trên tay cô chợt rơi xuống trong vô thức. Những cánh hồng vương vãi trên sàn càng khiến mọi ánh mắt tò mò càng hiếu kỳ dán chặt mắt đến từng hành động nhỏ của cô. Trong đôi mắt của vị chú rể đứng không xa cách đó lộ những tia không hài lòng trước lời gièm pha xì xào. Đôi mắt anh ta hướng về cô, sự khó chịu lan tỏa.
Bên kia điện thoại lại là tiếng thở dài xót xa.
"Đúng là cô gái của anh đã sợ lắm rồi. Đến cả khóc cũng không dám khóc."
Đôi mắt cô đỏ hoe, bàn tay run rẩy đến chiếc điện thoại cũng chỉ chực chờ rơi xuống. Làm sao cô có thể không nhận ra giọng nói thân thương này. Người mà cô đã phải từ bỏ tình yêu mãnh liệt chỉ để bảo vệ anh khỏi tầm tay của bố. Những giọt lệ trong suốt suốt bao nhiêu ngày che giấu giờ đã tuôn. Cô đang khóc ...
"Anh ..."
"Em nhìn kỹ đi. Trong bao nhiêu con người ở đây em có thấy một anh chàng điển trai nào đang cầm những bông hoa Tulip nhìn em không?"
Đôi mắt cô cố tìm anh trong biển người bao la. Vì cả khán phòng rất rộng nên cô đã khá vất vả để tìm ra đóa Tulip trên tay anh. Trái tim rỉ máu như được sống lại lần nữa. Anh ở bên kia, nhìn cô trìu mến, mỉm cười. Nụ cười đó đã luôn ám ảnh cô trong những giấc ngủ không yên. Rời khỏi hàng ghế của mình trước những cái nhìn đầy ngạc nhiên của bao nhiêu người, anh cầm đóa hoa, vẫn giọng nói dịu dàng đầy yêu thương đi về phía cô. Mặc cho đôi mắt hằn gân máu của vị chú rể kia đang nhìn mình.
"Anh đã nói rồi. Anh sẽ tìm