XtGem Forum catalog
Khoảnh khắc trống rỗng

Khoảnh khắc trống rỗng

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 277

Khoảnh khắc trống rỗng

rên ngón tay, đã rủ xuống thành một tàn thuốc dài, cô cong môi thổi bay chúng đi.
Xem chừng chúng rất cô đơn, mang chứng thèm khát của thịt da rất nghiêm trọng.
Phải không.
Ừ, giống như ngón tay của anh.
Cô cười. Trong khoảng tối lạnh lẽo trước hành lang, khuôn mặt trẻ trung. Một nụ cười ngọt ngào xen lẫn với u ám, giống như đóa hoa dại nở trong chốn bùn lầy giữa khu rừng sâu thẳm, thanh khiết, lại dường như sắp lụi tàn khô kiệt. Cô mặc một chiếc áo kiểu dáng hoài cổ làm bằng vải sợi màu trắng, cổ áo và cổ tay dùng chỉ thêu những đóa hoa văn tinh tế. Chiếc váy vải bố có chút bẩn, vẫn chân trần như vậy.
Tôi tên Cận Khinh.
Cô thấp giọng nói. Anh rất tốt, đôi môi của anh trông rất yếu ớt, nhưng lại rất đẹp. Cô nhìn ngắm đôi môi của anh, mang vẻ mặt thương tiếc. Kiểu khen ngợi trực tiếp như vậy, còn đối với một người đàn ông xa lạ. Nghê Thần tuy ngạc nhiên, nhưng vẫn dịu dàng nhìn cô. Nhìn cô quay người đi, bước vào trong căn phòng ồn ã.
Buổi tiệc đến nửa đêm mới kết thúc. Công ty có một toán xe tiễn nhóm người đông đúc này từ ngoại ô trở về thành phố.
Họ kẹt giữa đám đông nồng nặc mùi rượu, Nghê Thần nhìn thấy cô gái đang ngồi phía trước dựa đầu trên ghế ngủ. Họ cũng không nói chuyện tiếp, cho đến khi Nghê Thần chuẩn bị xuống xe.
Anh có email không? Em có thể viết thư gửi anh. Cô đột nhiên đứng thẳng người nhìn anh, đôi mắt lấp loáng, trong bóng đêm chăm chú nhìn anh.
Tôi có. Nghê Thần lấy bút ra viết địa chỉ email trên giấy, sau đó chuyển cho cô. Em nên thường xuyên mang giầy, như vậy sẽ không bị lạnh. Anh xuống xe, nhìn thấy cô ịn mặt trên cửa kính nhìn anh. Khuôn mặt bị ép chặt mang đến một nỗi buồn đau méo mó. Nghê Thần dừng ở đó, thoáng do dự, sau đó xe đột nhiên khởi động rất nhanh.
Khuôn mặt của cô thoáng ánh lên rồi đi mất.
2. Sự cô đơn của hai người
Email đầu tiên Nghê Thần nhận được sau bảy ngày.
Trong bảy ngày đó, mỗi ngày Nghê Thần vẫn nhận thư gửi thư như thường, anh cảm thấy bản thân rất bình tĩnh, hoàn toàn không có bất cứ sự mong mỏi nào. Chỉ là lúc xem sách một mình trong thư viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn cảm thấy choáng váng. Nghê Thần hoài nghi bản thân đã xem thơ ca trên mạng quá lâu, anh nghĩ, nên đi mua máy in, sau đó in những bài thơ đó ra rồi mới đọc.
Hôm đó anh tắm rửa xong xuôi lên mạng lúc canh khuya hơn mười hai giờ, đột nhiên nhìn thấy một cái tên xa lạ trong hộp thư nhận, JQ. Anh mở bức thư đó.
Nghê Thần, hôm nay trời mưa, bầu trời xảm xỉn. Em ở trên xe. Nhìn thấy dáng vẻ giọt mưa trượt trên kính, thì ra đều chảy theo quỹ đạo. Chúng đứt đoạn, dồn dập, vỡ tan, chậm chạp, giống như một người nóng nảy cộc cằn muốn nói nhưng phải câm lặng, đầy rẫy đè nén. Em cứ mãi ngắm chúng, cho đến lúc xuống trạm. Khoảng một tiếng đồng hồ.
Lúc xuống xe, phát hiện mắt của mình đã hoa.
Rất nhiều lúc. Dường như ánh sáng mặt trời chiều hôm đó. Cùng với màu xanh thẫm của bầu trời. Sự yên lặng của anh khiến em cảm thấy rất khó chịu. Tại sao chúng ta lại không thể nói thành lời chứ...

Nghê Thần tắt đèn, sau đó trong bóng tối xem bức thư này. Màn hình rất nhức mắt. Bức thư đó thưa thớt, giống khuôn mặt của cô sau cửa kính.
Quen biết Cận Khinh đối với Nghê Thần mà nói, là một chuyện quan trọng trong cuộc sống.
Điều này quan trọng là bởi vì, Nghê Thần phát hiện ra trong cuộc sống của anh, thời gian thuộc về Cận Khinh đã càng lúc càng nhiều. Cô viết email gửi anh, có lúc một ngày đến ba bốn bức, có lúc một tuần một bức. Cô làm việc trên trang web, tất cả thư đều từ hộp thư của công ty gửi đến. Thời gian gửi thư trễ nhất là mười giờ tối. Anh không rõ tại sao đã trễ như vậy, cô vẫn chưa về nhà.
Thư viết không dài. Rất ngay ngắn, không mạch lạc, một vài bức chỉ có vài từ. Sau đó trong hộp thư càng lúc càng đầy, giống như hoa tuyết không âm thanh không mùi vị trong đêm. Cuối cùng Nghê Thần không thể không mở một email khác, để lưu trữ những email không đầu không cuối này.
Nghê Thần, anh yêu cha mẹ anh không. Tại sao có lúc em cảm giác dường như không có quan hệ gì với họ. Họ sống ở thành phố khác, em đơn độc ở nơi này. Đôi mắt em rất giống mẹ khi còn trẻ, nhưng từ năm mười tuổi về sau, em cũng không còn ôm bà nữa. Em thường không muốn gặp lại họ. Nhưng em lại biết, em rất yêu thương, hai người càng ngày càng xa lạ này.
Yêu thương họ, yêu đến trong lòng em đau đớn, cứ nghĩ đến nếu như sau này, họ sẽ biến mất đi trên thế giới này, em cứ cảm thấy vô cùng lo sợ.
...
Anh có từng cảm thấy cô đơn không? Có lúc em dường như không cảm thấy được, giống như trong văn phòng, em sẽ một mình không nói chuyện với bất kỳ ai trong suốt thời gian cả ngày. Em cứ nghĩ bản thân đã có thể khống chế mình bình tĩnh lại. Nhưng có lúc, đột nhiên ý thức đư

1[2]345 .. 8
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)