Phải đi học cùng một đứa con gái suốt ngày thì chán thật, nhưng phải đi học bằng cái xe cà tàng ba bữa lại dở chứng một lần thì còn chán hơn . Không thoát khỏi sự cám dỗ từ cái xe mới tôi gật đầu đồng ý. Lúc đó tôi không biết rằng có rất nhiều thứ chờ đợi tôi ở phía trước.
Đầu tiên là chiếc xe đạp mới mà bố đã hứa, nó không phải là chiếc xe địa hình như mơ ước (vì tôi mà dùng xe ấy thì Linh chỉ có nước ngồi trên... ghi-đông). Nhưng dù sao nó cũng là một chiếc xe dáng thể thao và không đến nỗi nào. Đều khiến tôi bực mình không phải là đường xá xa xôi, khói bụi mà là việc suốt ngày đi học cùng một đứa con gái đã khiến tôi thành... tâm điểm của đám đồng. Cả lớp hết thêu dệt đủ thứ chuyện. Hội con gái thì cho rằng tôi và Linh thích nhau. Đám con trai thì lại cho tôi là một đứa ẻo lả, suốt ngày dính lấy con gái nên chẳng thèm cho tôi nhập hội. Tôi như thể bị cách ly, chẳng có một ai để chơi cùng, để xua tan chuỗi ngày nhàm chán ở lớp tôi chỉ còn cách chơi với Linh. Đằng nào thì mọi người cũng đã trêu chọc rồi, có trêu chọc thêm một chút nữa cũng chẳng sao. Đến khi nào tôi và Linh không đi học cùng nhau nữa, may ra tình trạng này mới chấm dứt, mà đến bao giờ thì ngày đó mới đến chứ. Linh yếu ớt như vậy khi nào mới có thể đi học một mình được. Không những thế từ ngày đi học cùng Linh tôi chẳng còn cơ hội để la cà vì còn phải đưa cô bạn về nhà, bố mẹ tôi yên tâm hơn nên còn ủng hộ việc này ấy chứ. Nhưng người làm tôi bực mình nhất lại chính là Linh chứ không phải ai khác. Đã yếu như sên, lại không để tôi xách cặp, hay trực nhật giúp cứ thích tự làm một mình để rồi mặt mày lại tái mét ra khiến tôi cứ lạnh cả người vì sợ. Linh mà ngất ra đấy lại khổ tôi phải mang cõng cô bạn về nhà có mà hết hơi. Không những thế cô ấy còn rất hay quên uống thuốc, quên mang khăn quàng hay áo khoác hay bỏ ăn sáng để tôi phải nhắc nhở liên tục. Lúc ấy Linh hay trêu tôi là Mr Đazinăng của cô ấy:vừa là tài xế, bảo mẫu, y tá kiêm luôn cả ... bạn bè.
Thời gian trôi qua thật mau, chúng tôi giờ đã vào cấp III và không còn là những đứa bé con như trước. Nhiều thứ xung quanh chúng tôi đã thay đổi và bản thân chúng tôi cũng vậy. Tôi giờ đây đã cao ráo và bạo dạn, không còn là cậu nhóc sợ cả lớp cách ly như trước nữa. Linh giờ cũng đã tự lập nhiều hơn, không còn quên uống thuốc, đi đâu luôn nhớ sắp xếp mọi thứ cho mình không để tôi phải nhắc nhở như trước. Nhưng có một điều dường như không thay đổi trong từng nấy năm đó là sự thích thú của Linh với những điệu múa. Mỗi lần có chương trình gì liên quan đến múa là Linh xem không biết trời đất là gì. Xem xong Linh lại đứng lên xoay người trên một chân như những vũ công ballet. Mỗi lần thấy thế, tôi lại cười cô ấy:
- Cẩn thận không ngã ra đấy, lại thành thiên nga gãy cánh bây giờ!
Mặt Linh xịu xuống đáp lại bằng một giọng buồn buồn:
- Tại tớ không được học múa thôi, nếu tớ khỏi bệnh và được học múa bài bản mà xem! Tớ sẽ chẳng thua kém ai đâu.
Tôi chợt giật mình trước câu nói ấy của Linh, một cô gái từ nhỏ đã đau ốm liên miên, nghe thấy tiếng sấm là sợ run, luôn e dè trước người lạ lại có thể nói một câu nói đầy quyết đoán, tự tin và có phần kiêu ngạo như thế. Vì đam mê chăng ?Dù biết rằng mình có thể chẳng bao giờ được học múa, nhưng đam mê đã khiến cô bạn yếu đuối của tôi nuôi một nguồn sức mạnh sâu thẳm trong tim. Một lần, chúng tôi đang đi bộ trên vỉa hè thưởng thức ly trà chanh mát lạnh, có một cô bé khoảng 7, 8 tuổi mặc một bộ váy phồng trắng như diễn viên ba-lê, khoác ngoài một chiếc áo hồng nhạt , đi trước chúng tôi vài bước. Khi qua đường em không để ý rằng có một chiếc xe máy đang lao tới rất gần. Nhanh như chớp, Linh lao tới đẩy cô bé ra. Cô bé ấy không sao, còn Linh cũng chỉ bị bong gân nhẹ. Cõng cô ấy về nhà, suốt đoạn đường dài tôi mắng Linh không ngớt. Mắng vì sao cô ấy lại ngốc thế, nhỡ bị thương nặng thì tôi biết làm thế nào. Dù giờ đây tôi đã cao ráo rắn rỏi hơn trước nhiều và Linh thì vẫn gầy nhom như xưa , việc cõng cô ấy suốt một quãng đường dài không còn là vấn đề với tôi nữa. Nhưng giờ đây tôi vẫn thấy sợ, một cảm giác khác hẳn với nỗi sợ hãi ngày nhỏ. Nó không chỉ làm chân tôi run lên, mà nó còn làm trái tim tôi đập loạn, như muốn nghẹn lên trong lồng ngực. Sau khi "sạc" cho Linh một trận, tôi im lặng suốt cả chặng đoạn đường còn lại. Biết tôi đang giận lắm, về đến nhà Linh nhẹ nhàng nói với tôi:
- Khải này! Đừng giận Linh nữa nhé! Lúc đó tớ chẳng kịp nghĩ gì cả, chỉ sợ cô bé đó bị thương thôi. Em ấy học múa mà, nếu để chân bị thương, dù bị thương nhẹ thôi cũng nguy hiểm lắm. Em ấy có thể sẽ phải nghỉ tập rất lâu, nhỡ mà không múa được nữa thì sao?
Hoá ra, để một cô bé không hề quen biết có thể tiếp tục niềm đam mê nhảy múa mà mình ước ao lâu nay, Linh đã không màng đến cả an toàn của bản thân. Lúc ấy, tôi mới biết rằng Linh yêu múa đến mức nào, không phải là sự thích thú mà là niềm đam mê;khi đã có đam mê người ta sẽ không bao giờ từ bỏ, dù điều đó mãi chỉ là một giấc mơ. Tôi lấy tiền tiết kiệm mua tặng Linh một đôi gi