Old school Swatch Watches
Không phải sét đánh, chỉ là...

Không phải sét đánh, chỉ là...

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 123

Không phải sét đánh, chỉ là...

ày, và cũng đã lên một kế hoạch hoàn chỉnh. Ngày ấy cũng là ngày đặc biệt, ngày mà không một ai không mong sẽ có được đáp án mình cần, ngày mà đa số hay thường đi kiếm tìm yêu thương. Trong một tấm thiệp nhỏ, đựng trong một chiếc hộp nhỏ kèm theo một móc hình gấu bạc, tôi đã cẩn thận đặt trước cửa phòng anh rồi nhanh chóng lẻn về, mong chờ khi anh về nhà sẽ bắt gặp chiếc hộp với cảm giác thú vị. "Hôm nay em có một chuyện rất rất quan trọng muốn nói với anh, không liên quan gì đến vấn đề thời tiết và chính trị quốc gia như mọi lần, mà còn tầm cỡ thế giới hơn, anh đến nhé. Đợi anh ở chỗ cũ như mọi lần. 7h tối. X-Rice."
Đến sau này tôi mới nhận ra rằng, ngày ấy đơn thuần cũng sẽ là ngày buồn bã nhất, cho những kẻ không có được đáp án mà mình cần. Thế đấy. Những ngày đặc biệt, sau này nên tránh ra thì hơn. Hôm đấy anh đã không đến, cứ thế ngồi và nghe những bản nhạc phát ra từ đâu cũng chẳng rõ. Chờ cho đến khi có cảm giác xung quanh mình chẳng còn ai cả. Thế mà cũng chẳng khóc. Mà còn là một nụ cười nhẹ. Đứng dậy ra về, đến ngay cả câu nói đó anh cũng không cho tôi cơ hội nói. :)
Những ngày sau đó. Tôi tìm đủ mọi cách tránh mặt anh, cũng tìm đủ mọi cách để không phải đi vào những con đường mà anh hay bước đến. Cứ thế, tôi chẳng hiểu vì điều gì đã tự động đưa mình ra khỏi cuộc sống đã đi cùng anh một đoạn ngắn. Anh đã nhắn vỏn vẹn một tin nhắn "Anh làm gì có lỗi với em à ?" - Tôi đã rất bất ngờ vì tin nhắn này, nhưng tự cười rồi xóa, anh đôi khi thật khó hiểu, không đến rồi thì cũng nên hiểu cho lòng người khác. Vì lòng tự trọng sao? Hay đơn giản cái hứng thú ban đầu đã không còn ngự trị nữa, vốn dĩ tính cách tôi đã luôn cả thèm chóng chán như vậy. Có lẽ là vì lòng tự trọng của một cô nhóc đang lớn. Và cũng vì bản thân nhận ra tình cảm ấy là tình cảm của những ngày nắng đẹp. Nắng trong. Tình cảm như dành cho một thứ đẹp đẽ nằm trong tủ kính vậy. Nếu cứ cố gắng đuổi theo, thì cũng vẫn đi cùng được, nhưng nếu dừng lại, thì người ở trước mình cũng chẳng quay lưng. :)
***
Tháng 9. Mộc cafe.
Tôi và anh ngồi đối diện trong quán vắng người.
Chẳng hẹn nhau đâu, chỉ là một sự tình cờ trớ trêu của cuộc sống. Có những sự tình cờ đáng yêu thật đấy. Tôi lại được thấy nụ cười ngày nào. Lại được ngắm cái mũi cao cao ấy. Dù cho mọi thứ bây giờ đều khoác lên một chiếc áo của sự trưởng thành, tôi vẫn thích nhìn anh như cái nhìn của một đứa nhóc dành cho người nó từng nghĩ là thiên thần, vì đó là cảm giác tốt đẹp nhất. Tôi kể cho anh nghe về câu chuyện tình yêu gần đây của mình với cái kết không có hậu, với vẻ mặt bình thản không hơn. Chỉ bất ngờ rằng anh đã hỏi tôi "Vậy ra cậu bé ấy là lí do lúc trước em đột nhiên biến anh thành kẻ xấu mà xa lánh". Tôi ậm ờ "Có lẽ vậy."
Tôi chợt ngỡ ra 1 điều mà mình chưa bao giờ thử đặt tới " Ngày ấy, có khi nào anh không nhận được chiếc hộp...". Nhưng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi. Mọi thứ đã tự sắp xếp cho chúng một câu chuyện. Thời gian cũng đã trôi. Kỉ niệm đơn thuần chỉ là kỉ niệm mà thôi. Dù có thể khi nhớ lại, có gì đó như là một chút tiếc nuối dội ngược lên trong lòng.. Sau cùng vẫn thở dài mà buông xuống. Trưởng thành, có lẽ là cách học thỏa hiệp với những vệt buồn như vậy.
***
Con người ta đi rất nhiều con đường. Loanh quanh thế nào lại bắt gặp nhau ở một điểm giao. Gặp lại nhau để nhớ và nhìn về một thời xưa cũ. Có tôi. Có anh. Có một thiên thần trong đáy mắt. Rồi họ lại tiếp tục đi tiếp. Con đường anh. Con đường tôi. Cảm xúc khác. Chúng không có điểm chung. Biết đâu được tương lai, tôi sẽ lại gặp anh như ngày này. Một ngày thu nào đó....Của những gì tình cờ nhất. :)
By Gem.
Viết tặng anh một ngày thu hiền đến lạ, Y-Rice.







1[2]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)