Ký vãng

Ký vãng

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 175

Ký vãng

đang đứng yên hay đang đi. Tôi chỉ biết những bóng trắng đang lao tới tôi. Oằn oại, xô lệch. Có cái bóng tôi ngờ ngợ là Linh. Tôi cất tiếng gọi.....Gọi mải miết....Không có tiếng trả lời.
Tôi rùng mình. Xung quanh tôi là những tầng khí nóng trùng trùng như nuốt từng tòa nhà cao tầng, nuốt trọn con đường bê tông dày đặc, nhưng... Tôi vẫn cảm thấy lạnh. Trong tôi bây giờ như có cái gì đó thôi thúc khiến tôi không kìm được bước chân. Tôi lảo đảo, từng bước chân như cuốn theo gió lặng lẽ bước đi về nơi mà tôi không biết là đâu. Đây có phải là chạy trốn không? Không gian đặc sánh như tách café đen. Hun hút vị đắng lẩn khuất, sâu thẳm là nhựng vị ngọt ngào ý nhị.
Tôi thầm thì với mặt đất mấy tiếng an ủi.
Mưa. Mưa. Mưa. Không phải mưa rào. Là mưa bụi.
Nếu bắt đầu mùa hè là những cơn mưa bụi thì tốt biết mấy.
Đứng trên ban công, tôi ngập ngừng. Đôi mắt dán chặt lên những vì sao trong đêm mưa. Tôi nhìn thỏa thuê, không giấu giếm. Tôi ngấu nghiến ánh trăng tròn như đôi môi gợi cảm của người tình sau bao ngày gặp lại. Mây đen phũ phàng che kín những gì con người ao ước được đặt chân đến. Dường như, nó ghen tỵ với tôi. Nó muốn độc chiếm một mình để thỏa mãn lòng vị kỷ, sự tham lam vốn có của vạn vật trong vũ trụ. Đấng toàn năng đã cho con người tình yêu nhưng không chỉ lối đưa con người đến tình yêu ấy. Adam hay Eva sẽ mãi mãi lạc lối, chìm đắm trong tội lỗi. Cánh cửa đang dần mở ra...
Tôi nhắm mắt, mê man dần...
Những con đường...những ánh mắt....những nụ cười...những....những....
Tôi như người mất trí bỗng bừng tỉnh
Tôi sẽ nói...sẽ nói cho Linh...biết....
Tôi mỉm cười...
Nụ cười vươn vai che chở cho bao cảm xúc...
Tôi bước vào phòng học...
Tôi nín thở. Không dám bước nhanh.
Chiếc ghế vẫn trống không.
May quá! Tôi không muốn bước ra khỏi lớp trong những con mắt mở to của bạn bè.
Tôi vuốt ngực.Không có gì đâu...
Tôi đang chờ đợi...Chờ đợi một ánh mắt buồn với nụ cười luôn đọng khẽ trên khóe môi hàm tiếu.
Tiếng trống...
Giáo viên bước vào...
Giáo viên cất tiếng nói...
Niềm hy vọng của tôi không đến...
Không bao giờ đến...
Không bao giờ đến...
"Linh đi du học"...
"3 năm"...
3 năm...lại là 3 năm...
Khốn nạn. Đứa con của vô cảm đã đưa tôi vào tròng. Bó buộc tôi trong vòng tuần hoàn chết tiệt. Tôi càng giãy dụa, phản kháng nó càng xiết chặt. Tôi thở dốc.
Linh đi rồi.
Giây phút rướn mình âm u trong tiếng nấc
Những mộng mị chập chờn dần hiển hiện..
Sau lưng tôi cả thành phố đang đáp lại.
Tôi không cô đơn...
Tiếng rú kinh hoàng của cảnh vật làm tôi như nguội đi dục vọng đang điên cuồng giày xéo. Tờ giấy trắng đã nham nhở nét bút.
Những cơn mưa bụi ủ ấp lên từng phiến lá bạch dương như run g cảm theo nhịp điệu của mây và tuyết trắng.
Lòng tôi lặng lại. Hơn bao giờ hết, tôi đang yên bình.
Lẳng lặng đi ra hành lang tôi vơ vẩn nghĩ đến một ngôi sao nào đó trên khung ảnh nơi đất khách xa xôi...
Gió heo may. Những ký vãng vương trên cành hoa ngọc lan đầu hè ủ uất nỗi niềm của người ở lại.
Trong tim tôi hơi nhói lên một dự cảm không mấy tinh tế...
Âm thanh đã ngủ yên réo rắt vang đều trong lồng ngực, vang lên khung sổ vướng vào những kỷ niệm lặng thầm trong tiềm thức...
Tôi đi tìm nụ cười của Linh...
Linh ơi! Linh ở đâu?...
Trần Đức Anh

 







12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

80s toys - Atari. I still have