The Soda Pop
Lạc đường

Lạc đường

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 164

Lạc đường

và chọn nước uống cho tôi. Chúng tôi nhìn nhau, chẳng ai nói gì. Hơn 1 tháng, tôi chưa gặp anh. Anh có vẻ gầy hơn và đôi mắt vẫn cứ buồn.
- Anh cất lời: Em không có gì muốn nói với anh sao?
Tôi vẫn không nói:
- Em không còn yêu anh nữa đúng không?
Câu hỏi của anh chỉ làm tôi chìm trong sự im lặng. Tôi thực sự không biết nói gì kể cả lời xin lỗi. Tôi cũng nghĩ mình không có lỗi.
Tôi buông lời hỏi anh: Anh vẫn tốt chứ?
- Chỉ thế thôi sao? Em nghĩ anh tốt không? Khi em đi và nói với anh có người khác. Em vô trách nhiệm vậy sao?
Anh hỏi tôi về trách nhiệm. Tôi chẳng biết mình phải có trách nhiệm gì với anh. Tôi lại im lặng trong chuỗi âm thanh liên hồi với những ánh nhìn xa thẳm mà tôi không nhìn anh dù chỉ một lần. Sự im lặng của tôi giết chết nỗi đợi chờ và lòng tự trọng của anh.
Tôi vẫn im lặng
- Im lặng là gì? Em đang thừa nhận anh chàng tại quán nước hôm trước là bồ mới của em sao? Em nói gì đi chứ? Em đang thách đố anh đó à?
Đôi mắt cương trực của anh lại xé nát tim tôi
- Anh nói đúng rồi! Em không còn gì giải thích nữa...
- Em...
Tôi bảo với anh, tôi không chịu đựng nổi việc yêu anh và nuôi bé Hào. Tôi có người khác rồi. Anh tát tôi rồi quay lưng đi không nói, không giải thích.
Nước mắt tôi chảy ghê gớm, cũng dài cũng mặn và đắng chát như ngày ra mắt mẹ chồng anh cà phê bảo tôi: Tau bảo nó phải lấy vợ gần, lấy con bé công chức y tá kia kìa. Cứ thích mấy đứa đâu đâu.
Thế đấy! Tôi khóc và chỉ khóc thôi. Tôi không trách anh, chỉ đau đớn như ai vừa cắt miếng thịt của tôi lìa khỏi cơ thể mình. Cứ thấy rỉ rích chảy máu và tê điếng.
***
Khi con gái lớn, người mà nó đến gần là bố. Nhưng tôi không có cái quyền đó. Tôi đi tìm người đàn ông nào thuộc về tôi. Nhưng tôi tìm kiếm và không thấy.
Tôi vẫn không bỏ thói quen uống cà phê mỗi sáng. Nhưng tôi chỉ hay uống cà phê một mình. Tôi những tưởng tìm một người đàn ông yêu cà phê. Chàng sẽ tự tay pha và cùng nhâm nhi với tôi li cà phê mỗi sáng. Nhưng không? Người đàn ông yêu cà phê thì thích tôi pha cà phê cho anh ta (nghĩa là phục tùng anh ta), người yêu thơ thì lại thích thơ hơn là yêu người làm thơ.
Tôi vẫn đợi trong sự cô đơn và nhớ anh – những mối tình của tôi bên li cà phê đắng ngắt, chẳng còn bốc khói. Tôi đi qua bao chàng trai ngọt và cũng đắng, nóng rồi cũng nguội như li cà phê mang ra để quá giờ. Người ta không cho đá vào cà phê mà để cà phê nguội. Cà phê nguội thì làm sao uống được nữa. Và tôi lại thấy ...cô đơn!
Tôi đợi, đợi người đàn ông thuộc về mình. Anh sẽ kết thúc cuộc chơi của tôi trong màu đỏ rực rỡ với một chiếc nhẫn xinh xắn đặt lên ngón áp út và trói tôi lại bằng khuân mặt thơ ngây xinh xắn tại mái nhà – nơi gọi là gia đình. Dù tôi biết điều đó cũng không phải là cuối hành trình. Vì tình yêu với tôi là những chuyến đi. Và có những lúc tôi đã lạc đường và đi về hướng khác. Nhưng tôi vẫn tin vì sai lầm có thể sửa chữa đúng không?
Đỗ Huệ







12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)