Lạc lối - Phần 2

Lạc lối - Phần 2

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 256

Lạc lối - Phần 2

phát hiện gã lặn ngụp dưới làn nước biển gần năm phút, rồi khi được kéo lên, gã chỉ thì thào trong nụ cười rạng rỡ: "Thật kì diệu". Chắc hẳn, trong đời bạn đã từng gặp người có tâm hồn và vẻ ngoài gần như tách biệt, và Blue là kiểu người như thế. Gã luôn vận áo đen, quần jean rách kèm giày bốt, tóc bờm ngựa ánh màu xanh dương, xỏ khuyên ở mũi và môi, tay trái gã xăm hình cánh dơi và các ngón tay hai bên đều xăm ký tự lần lượt là B L U E. Trông gã vừa ngầu vừa đáng sợ. Thú thật, lần đầu gã vác đàn guitar điện bước hùng dũng vào cửa hiệu, suýt chút nữa tôi đã gọi cảnh sát. Tuy nhiên, gã lại tiến đến tủ sách Kinh điển; lấy ra cuốn On The Road rồi lặng lẽ ngồi xuống dãy bàn. Tôi len lén quan sát Blue; lòng vẫn chưa hết ngạc nhiên, và nhận ra gã thật sự đọc sách chứ không hề ra vẻ một người nho nhã. Chập tối, gã gấp quyển sách lại rồi thở dài, và tôi bất giác cũng thở dài theo gã – triệu chứng của những người vừa đắm mình trong một nước Mỹ tan vỡ của On The Road. Trong đôi mắt sáng màu của Blue, ẩn hiện một màu đen tận cùng của sự tuyệt vọng. Tôi đoán gã hẳn có nội tâm rất phức tạp.
Khoảng hai ngày sau, Blue chủ động đến bắt chuyện với tôi. Gã nói chuyện rất có duyên, hài hước và tôi để ý gã hay đập tay vào đùi mỗi khi phá lên cười giòn giã. Lúc cả hai trở nên thân thiết hơn, Blue mặc kệ tôi có muốn nghe hay không, gã cứ huyên thuyên về nhạc rock, về những kẻ coi thường tài năng mà cắt show diễn của gã, về màu xanh và mấy cuốn sách Kinh điển. "Tôi nghĩ các nhà văn đình đám thời xưa đã lấy đi hết sự tinh túy ở các cây bút hiện tại rồi. Cậu trông mấy cái tựa ở dãy sách hiện đại mà em, cái gì chứ? "Anh yêu em, vợ ngốc nghếch" cơ đấy! dễ thương làm sao!" Tôi cười ngặt nghẽo. Sau đó, tôi đưa cho gã cuốn Người trộm bóng của Marc Levy. "Ở thời kỳ nào cũng có vài nhà văn xuất chúng", tôi nói thế và gã cũng chịu mang quyển sách về nhà đọc. Qua hôm sau, tôi thấy gã lọ mọ trước tủ sách của các nhà văn Pháp. Thay đổi được một ai đó quả thật rất vui.
Ở Blue tưởng chừng có một chút gì đó hơi trẻ con, vô tư. Nhưng gã lại mang tâm hồn già cỗi và rất khó hiểu. Đó là vào một ngày mưa, khi những bong bóng nổi lên dưới mặt đường rồi lại vỡ ra; biến mất, tôi với gã đứng trước cửa hiệu để hút thuốc vì trong quán có Noah đang học chữ cùng Thomas. Gã đột nhiên hỏi tôi:
- Jack, cậu cảm nhận như thế nào về màu xanh?
- Hy vọng...
- Cậu dùng cái giọng ỉu xìu để nói lên từ ấy nghe thật kỳ cục! Còn gì nữa không?
- Ừm...sự tự do chăng?
- Sự độc nhất vô nhị! – gã hào hứng hét toáng lên – không một màu nào có thể pha nên màu xanh, nó là đặc biệt nhất, là duy nhất! Nào, nếu cậu đoán trúng điều cuối cùng tôi sẽ khao cậu chầu bia.
Tôi nhìn gã hồi lâu, rồi trước khi kịp nhận ra, tôi nghe thấy mình đáp:
- Sự bí ẩn.
Mặt gã từ bất ngờ chuyển sang khoái chí, gã cười đến mức sặc khói thuốc.
- Tôi thích cậu quá Jack ạ! Đúng, hoàn toàn chính xác! Ai cũng có thể thấy vẻ u ám, nỗi muộn phiền của màu đen hoặc xám, rất rõ ràng đúng không? Còn màu xanh chứa một nỗi buồn rất kín đáo, cực kỳ bí ẩn. Nó ẩn mình dưới lớp xanh huyền bí, nhưng sâu thẳm trong đó là màu đen, một màu đen đậm đặc.
- Cậu có gia đình không, Blue?
- Vớ vẩn, không một màu nào có thể pha thành màu xanh cả.
Chúng tôi im lặng, cùng nhìn bầu trời dần khoác màu xám tro. Phía xa, qua những sợi dây điện chằn chịt xen kẽ nhau, tôi thấy vài chú chim vỗ đôi cánh mỏi mệt để tìm đường về tổ ấm. Rất lâu sau, Blue bảo tôi đưa gã một cây bút và một tờ giấy trắng, rồi hí hoáy viết lên đó những dòng chữ ngoằn nghèo khá khó đọc. Một bài thơ, tôi há hốc mồm khi gã chìa cho tôi bài thơ tiếng Anh mà tôi biết chắc rằng gã tự làm.
I love when seeing blueBlue a sky, blue an oceanBlue as if it's always trueThings all around keep being blueAnd sky turns grey and then turns blackAnd so does ocean, but no differenceFor black of blue, for grey of blueFor deep inside, blue still remains...
Tôi hiểu sẽ chẳng có chầu bia nào cả. Gã thật xảo quyệt.
***
Mọi thứ chắc vẫn yên vị như vậy, và tôi chắc cũng là một Jack hư vô như bây giờ nếu nàng không xuất hiện. Thú thật, nàng là người phụ nữ có nét đẹp sắc sảo nhất mà tôi từng gặp, gương mặt phảng phất sự kiêu sa sắc bén đến mức tôi sợ nhìn nàng, nhìn vào đôi mắt mọng nước một cách khó hiểu của nàng. Đó có phải là lý do không nhỉ? Tôi để ý nàng lui đến hiệu sách này mỗi tuần hai lần, và đã liên tục ba tuần nàng cứ đến đây; chọn một quyển sách mà tôi biết nàng không hề đọc, và quan sát nhất cử nhất động của tôi như thể tôi là một cái xác đội mồ sống dậy. Có lần, tôi thấy nàng quyết định đứng lên từ dãy bàn và tiến về phía tôi, nàng đi rất chậm, bước chân tập tễnh như đứa trẻ. Nhưng khi nghe Mike gọi tên tôi, sắc mặt nàng liền thay đổi: cơ mặt giãn ra và sự nhẹ nhõm xâm chiếm lấy nàng. Thế rồi, nàng quay gót đi ra cửa. Một tháng sau đó, nàng bặt tăm. Nàng là ai nhỉ?

12[3]456 .. 10
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Disneyland 1972 Love the old s