XtGem Forum catalog
Lạc lối - Phần 2

Lạc lối - Phần 2

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 259

Lạc lối - Phần 2

Tôi chẳng nhớ được gì cả. Chắc tôi sẽ trở về hiệu sách sớm hơn dự kiến. Ngay sau khi tôi hình thành ý nghĩ ấy, hình bóng em chợt thấp thoáng sau làn khói thuốc mỏng tang, cướp lấy hoàn toàn sự chú ý của tôi. Em có mái tóc dài ánh chút đỏ, dáng người thấp bé lọt thỏm trong chiếc áo khoác dài đến gần đầu gối, đôi chân xỏ bốt nâu lê từng bước vô định trên đường. Mọi người xung quanh dường như vô hình với em, đẩy em lạc vào thế giới của chính mình. Tôi cảm giác em đang chơi vơi, mất điểm tựa ở lòng thành phố này; giống như tôi vậy. Điếu thuốc trên môi tôi rơi xuống nền đất lúc nào không hay, tôi hoàn toàn đã bị em thôi miên rồi. Vô vàng cảm xúc không tên ồ ạt ùa đến khiến tôi choáng ngợp. Cảm xúc đó như thể bạn đang tuột dần xuống vực thẳm mà có người kéo bạn lên vậy, chẳng khác nào được thiên thần hộ mệnh cứu rỗi. Tôi lặng lẽ đi theo em tựa như giữa chúng tôi chỉ tồn tại chung một chiếc bóng. Ở em gợi cho tôi điều gì đó rất quen. Em là ai? Là người quan trọng tôi đang tìm kiếm hay chỉ là một bóng hồng vô tình đốn ngã trái tim tôi trên con phố dài?
Em chợt khựng lại trước một cửa hàng thời trang, và đứng trầm ngâm khá lâu. Ánh mắt em mơ màng hơn, buồn bã hơn, và tôi cảm nhận trong đó có cả sự tiếc nuối nữa. Tôi nghĩ em muốn mua một món hàng nào trong ấy, nhưng khi liếc về phía cửa hiệu, tim tôi bỗng nhói lên. Tại sao góc nhìn này lại quen như vậy? Tôi đặt tay lên trán, cố giữ cho mình bình tĩnh...

Tôi thấy cửa hàng thời trang không còn nữa, mà thay vào đó là một quán cafe với vẻ ngoài rất hoài cổ. "Something Missing...", tôi lẩm bẩm và bần thần nhớ ra nơi đây đã từng tồn tại quán cafe đó. Hình ảnh sống động trước mắt tôi phai dần, cho đến khi tất cả chỉ đồng nhất một màu cỏ úa. Trên vỉa hè rơi đầy lá vàng mùa thu, một đôi trai gái - là tôi và em - đang tay trong tay cùng bước vào quán café. Tôi không nghĩ mình trông sẽ yên bình như vậy bên cạnh bất cứ cô nàng nào. Qua tấm kính mờ, là một quý ông nhỏ thó với hai ly cafe, và khuất sau làn khói thuốc mong manh kia, thấp thoáng gương mặt của một gã sầu đời. Tôi bắt đầu chóng mặt khi cố nhớ tên họ, nhưng bù lại, trực giác đã không đánh lừa tôi. Ít nhất tôi đã từng sống ở thành phố này, từng quen biết vài người nơi đây, và ít nhất từng hạnh phúc bên cạnh một người con gái. Nhưng, như vậy liệu đã đủ chưa?
Em khẽ thở dài, rồi tiếp tục bước đi. Những hạt mưa đầu tiên bắt đầu rơi, em chạy nhanh đến trạm xe bus, vẫy tay gọi một chiếc xe. Tôi kéo mũ trùm lên đầu, hơi cúi mặt xuống. Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy, chỉ là còn quá sớm để chúng tôi giáp mặt nhau.
Tài xế mở cả hai cửa, em lên cửa trước, mọi người xung quanh vẫn vô hình trong mắt em. Tôi phóng lên cửa sau, rồi chui tọt xuống tận hàng ghế chót. Dù vậy, tôi vẫn không rời mắt khỏi cô nàng tóc đỏ cách đó năm hàng ghế, đơn độc chìm vào thế giới của riêng mình. Ô cửa kính cướp hết mọi ánh nhìn của em, tôi không nghĩ em chỉ đơn giản quan sát cảnh vật trôi bên ngoài như một dòng sông đầy màu sắc. Bất chợt, em nhỏm dậy và mặt dí sát ô kính; có vẻ đang rất ngạc nhiên. Rồi em đứng lên, loạng choạng chạy về phía cửa xuống. Tôi giật mình khi nghe tiếng em nói gần như thét:
- Dừng xe! Làm ơn cho tôi xuống xe...!!!
Tim tôi thắt lại
"Dừng ngay những lời nói dối của anh đi, em không muốn nghe nữa, không muốn nghe thêm lời nào nữa...!"
Cố gằng một tiếng kêu đau đớn, tôi gục đầu vào thành ghế trước. Cơn đau nhức thấu xương bóp nghẹt lấy đầu tôi, bên trong vẫn vang vọng tiếng thét đó, phẫn uất và cay đắng. Tôi thấy em và tôi đối diện nhau, và với nụ cười như chế nhạo cả thế gian, tôi nói rằng mọi thứ giữa chúng tôi giờ là vô nghĩa. Tận sâu trong đôi mắt em bắt đầu chấn động, dù em đang cố đứng vững trước tôi, dù em vẫn cố tin tưởng vào tôi. Tôi không hiểu, tại sao tôi lại buông ra lời lẽ cay nghiệt như vậy? Mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ.
Khi ngẩng đầu lên, tôi nhận ra em đã quay về hàng ghế duy nhất trống trải. Bất động. Ký ức vừa rồi khiến tôi càng chùn bước trong việc bắt chuyện với cô nàng tóc đỏ.
Sau khi rời xe ở trạm kế, trời vẫn mưa lâm râm, nên em ghé vào quán café gần đó mang biển hiệu IN MY HEART. Cẩn trọng cư xử như một vị khách bình thường, tôi rẽ hướng khác em rồi bắn về chiếc bàn tận trong góc. Tuy vậy, tôi vẫn quan sát em khá rõ ở phía bên kia, sát dãy kính có dán những sticker hoạt hình. Dù không ngắm được gương mặt đượm buồn kia, nhưng tôi cảm nhận em trầm ngâm hơn, và toát lên chút thanh thản khó mà lý giải. Ngày xưa, em thích ngồi ở vị trí đó và xoay lưng về phía cửa ra vào như vậy ư? Tôi nhắm mắt lại, rồi hình ảnh một tấm lưng nhỏ bé hiện về, mái tóc ngắn hơn nhưng vẫn ướp sắc đỏ kiêu sa, tôi nghe tiếng bước chân hòa quyện với nhịp đập con tim mình, chúng đều hối hả đi về phía em.
Mở choàng mắt, tôi khẽ giật mình khi thấy cô nhân viên ân cần hỏi tôi về thực đơn.

1 .. 567[8]910
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)