Old school Easter eggs.
Mãi mãi

Mãi mãi

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 178

Mãi mãi

h bước vào.
"Này, mắt em sao thế?"
"Không có gì, hôm nay cãi nhau với một chị bạn."
Phong nhíu mày:
"Anh đã bảo em thế nào? Nhịn đi một chuyện không phải bớt một chuyện sao? Lại như lúc trước, không phải lần nào anh cũng thay em giải quyết được."
Anh còn không hỏi cô là chuyện gì, Quyên muốn nở một cái cười chua xót mà cũng không mở miệng được. Đau quá, thực sự rất đau.
"Anh có chút công chuyện, phải đi bây giờ. Anh làm sẵn bữa tối rồi đấy, em tự hâm đồ ăn lại đi. À, mà tuần này anh bận lắm nên thời gian tới sẽ không gặp em được."
"Anh à." Cô không nhìn về phía anh, vẫn cúi mặt xuống bàn, tay nắm chặt vạt khăn trải bàn." Anh có thấy dạo gần đây có gì đó không ổn không?"
Phong thở dài khó chịu:
"Có ai lại nói gì với em hả? Em làm ơn đừng suy diễn nữa đi."
"Một cô bạn của em nói thấy anh đèo sau xe một cô gái."
Phong im lặng.
Căn phòng bỗng dưng trở nên tĩnh lặng đến ngột ngạt vô cùng. Có gì đó, thứ gì đó vừa vỡ nứt, đâu đó, rõ ràng là tiếng vỡ nứt, rất rõ, trên bờ tường? dưới đất? hay tiếng vỡ nứt của đồ đạc?
"Anh cho em cốc nước được không?" Sắc mặt Quyên đột ngột trắng bệch.
"Được." Phong bỗng trở nên nhẹ nhàng.
Anh định đặt cốc nước xuống bàn thì Quyên mệt mỏi đưa tay ra cầm lấy. Ngón tay hai người chạm vào nhau. Anh giật mình thả rơi cốc nước xuống sàn. Mặt Phong tái mét, anh bối rối nhìn Quyên định lên tiếng giải thích, nhưng khi nhìn gương mặt cô, Phong đột nhiên im bặt. Nước mắt chảy dàn dụa trên mặt Quyên, lẫn với sự đau đớn và sợ hãi. Cô lao ra khỏi nhà. Phong không gọi cô lại.
Cô thất thểu đi chân không trên đường, đôi mắt vô hồn, tiếng còi xe phanh gấp, cả tiếng chửi rủa cũng không tác động đến cô gái. Vừa đi Quyên vừa khóc, cô ngửa mặt lên trời bật khóc. Đám đông xúm lại xung quanh cô, nhưng ai hỏi gì Quyên cũng không trả lời. Đến khi lạc cả giọng, cổ họng đau rát nước mắt Quyên cũng chưa thôi ngừng chảy. Anh từng nói anh yêu cô nhất, nhất, nhất. Cô đã tin, đã tin và hạnh phúc biết bao. Cô chưa hề đòi hỏi anh phải cưới cô dù gia đình bạn bè cô thúc giục, đời người mẫu ngắn lắm, chỉ vài năm nữa thôi cô sẽ chỉ là thứ bỏ đi, chỉ bởi vì cô yêu anh, chỉ cần anh ấy không nói không cần cô thì ở bên nhau thế này thôi cũng đủ rồi.
Khi Quyên tỉnh dậy đã hai ngày trôi qua, mẹ cô đang tỉa mấy bó hoa người ta đem đến cắm vào lọ, không thôi cằn nhằn vì sao chưa thấy Phong đến, gọi cho anh chỉ toàn đầu dây bận.
"Anh ấy sẽ không đến đâu mẹ ạ."
"Sao cơ?"
"Anh ấy bỏ con rồi, Phong không dám đụng vào con."
"Con nói gì?"
"Anh ấy ghê tởm con, Phong ghét con."
"Quyên, nhìn mẹ này..."
"Phong bỏ con rồi, anh ấy ghét con, ghê tởm con."
"Bác sĩ, bác sĩ..."
Điện thoại của Quyên rung lên. Cô đưa tay với lấy. Là anh. Quyên chầm chậm mở máy.
"Quyên?"
"..."
"Em cứ nghe thế này thôi cũng được... Xin lỗi em, anh không thể ở tiếp tục ở cạnh em."
"Cô ấy có xinh hơn em không?"
"Có."
"Có trẻ hơn em không?"
"Có."
"Có thông minh hơn em không?"
"Có."
"Gia cảnh có tốt hơn em không?"
"Có."
"Vậy được." Một giọt nước mắt lăn xuống má cô. "Trước đây anh có nói nếu em yêu người khác sẽ chia tay và chúc phúc cho em đúng không? Giờ em chúc phúc cho anh."
"Em không cần lời giải thích nào sao?"
"Giải thích?" cô bật cười, "giải thích thì cũng đâu có nghĩa lý gì, chỉ là anh không còn yêu em nữa, phải không?"
Không có tiếng đáp. Quyên lặng lẽ tắt máy. Đó là lần cuối cùng cô nói chuyện với Phong. Tối đó, khi trở về nhà, Quyên thấy xác con mèo trên bục cửa, có vẻ sau chuyến tìm đường về nhà nó đã bị kiệt sức. Quyên im lặng tìm một chiếc áo cũ gói con mèo vào rồi đem đi chôn khu vườn sau nhà, cô dùng tay bới đất, đến khi mệt thì nghỉ một lát, rồi lại tiếp tục bới. Khuya hôm đó, những vì sao trên trời lấp lánh.
Hơn một tháng sau, một vị khách xuất hiện ở công ty Quyên. Một người phụ nữ lớn tuổi có khuôn mặt phúc hậu.
"Chào bác."
Bà khẽ mỉm cười: "Bác không biết nhà cháu ở đâu nên đành đến đây."
Trong ánh mắt có chút gì đó đè nén, chịu đựng.
"Chúng ta nói chuyện một lát được không?"
Họ chọn một chiếc bàn gần cửa sổ.
"Phong mất rồi cháu ạ."
"... xin lỗi, bác nói gì cháu chưa nghe rõ."
"Hôm nay là ngày giỗ 49 ngày của nó. Phong bị tai nạn trong chuyến công tác, trước khi mất nó không cho ai gọi cho cháu. Bác đã nghĩ kĩ rồi, dù có thế nào cũng phải nói cho cháu biết có thể thằng Phong sẽ giận bác nhưng..." nói đến đây mẹ Phong bật khóc, "nó nói cháu sẽ không chịu được."
"Không thể nào, bác nhầm rồi, sau chuyến công tác chúng cháu vẫn còn gặp nhau mà. Sao bác lại lừa cháu, hay Phong bảo bác nói thế?"
Mẹ Phong lặng lẽ đặt một tờ giấy lên bàn. Là giấy báo tử. Nguyễn Đình Phong, nam, 34 tuổi, địa chỉ 457 Cẩm Lạc, chết lúc 12 giờ 55 phút tại bệnh viện Y. Nguyên do chết: tai nạn giao thông, xuất huyết trà

1[2]3
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)