XtGem Forum catalog
Mùa đi ngang phố

Mùa đi ngang phố

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 269

Mùa đi ngang phố

phút đó, chàng trai sôi nổi của Vy, của Nguyên đã trở nên trầm mặc với cuộc sống.
Nguyên cười đau khổ khi nói đến câu " chàng trai sôi nổi của Vy, của Nguyên ". Tôi hiểu cảm xúc đó của Nguyên, khi yêu một ai hết lòng nhưng chỉ có thể đứng nhìn người đó đau khổ, người đó chưa bao giờ thuộc về mình và chỉ là "của mình" trong sâu thẳm nỗi đau. Vì hiểu nên tôi không biết nên nói điều gì với Nguyên, tôi chỉ im lặng, cứ cúi đầu mân mê cốc cacao đã nguội lạnh.
- Nguyên
Tôi nhìn Nguyên và khẽ lên tiếng, tôi bắt gặp ánh mắt Nguyên. Thật may là cô ấy không khóc, tôi sẽ ngượng ngùng hơn nếu thấy nước mắt của Nguyên.
- Những hiểu nhầm thường gây ra nỗi đau, nhưng đã qua rồi đừng để nỗi đau ướt nỗi nhớ mong nữa Vy ạ.
Khánh Nguyên mỉm cười, nụ cười của cô ấy trong ngần và đẹp đẽ. Nói xong cô ấy liền kéo ghế đứng dậy và chào tôi rời đi. Tôi ngồi ngẩn người, đầu óc trống rỗng không biết nên nghĩ về điều gì. Vậy hóa ra, chúng tôi đã gây ra cho nhau bao thương tổn trong ngần ấy năm...
Nước mắt tôi vô thức chảy ròng ướt đầm khuôn mặt gầy, phải đến khi nghe tiếng guitar vang đâu đó trong góc quán tôi mới nhận thức được mình đang ngồi bên cửa sổ và khóc nhiều hơn cơn mưa bên ngoài. Tôi ngỡ ngàng, tiếng guitar đó, giọng hát đang bắt đầu cất lên đó quen thuộc trong từng hơi thở của tôi, Mùa đi ngang phố người ấy viết và chỉ hát riêng cho mình tôi. Tôi ngước mắt nhìn, anh ngồi trên chiếc ghế cao và ôm guitar say sưa hát, ánh mắt anh dịu dàng nhìn tôi và chan chứa sự xót thương đối với những giọt nước mắt đang lăn dài trên má tôi.
Em ngang qua tôi, đôi mắt u buồn. Em đã hát khúc ca ngày mới, rộn ràng làm tôi bừng tỉnh giữa những đớn đau...
Em nói rằng mưa đẹp nhất lúc khóc ủ ê khi hạ về. Phải không em, hạ lắc rắc mái hiên...
Em lại nói mưa cũng đẹp lúc nổi cơn bão bùng, và mỗi khi trốn thật sâu nơi góc phòng kín chặt, em mơ màng nghe những tiếng ru êm. Nhưng em à, cơn bão qua chỉ còn lại nỗi nhớ, da diết khắc khoải không gọi thành tên...
Em nói rằng hãy cứ mưa lúc về chiều... Bởi đêm đến em cô quạnh chờ mong, một tiếng mưa và trút từng hơi thở. Em yêu nhiều cảm giác chạm vào mưa...
Hãy cứ mưa, ừ vậy hãy cứ mưa. Để anh về trong nỗi nhớ em, lấp thay chỗ cô đơn vắng lặng. Em ngoan của anh, ngủ ngoan thôi khắc khoải.
Hãy cứ mưa, và hãy cứ giữ nỗi nhớ này, em nhé.......
Tôi khóc càng dữ hơn, tôi cứ nghĩ mình đang mơ, tôi sợ chỉ là mình đang mơ. 3 năm qua có nhớ mong nhường nào tôi cũng không nghĩ sẽ lại thấy dáng anh ôm gitar say sưa hát. Hoàng mặc áo phông và quần jean thoải mái, mái tóc bù xù vuốt lởm chởm gợi cảm giác về chàng trai thích phiêu du và sôi nổi. Hóa ra giữa những nét sương gió trưởng thành trên gương mặt anh vẫn lưu lại sự sôi nổi, phiêu lãng của chàng trai năm ấy. Anh vẫn chẳng đi đâu xa, vẫn ở ngay đó, hát và mỉm cười với tôi. Dường như mọi thứ xưa nay chưa từng đổi khác, bởi vì mùa hạ chưa bao giờ đổi khác, những cơn mưa chưa bao giờ ngừng đến khi hạ về. Và tôi vẫn cứ muốn như này thôi, hãy cứ mưa và anh vẫn cứ hát.
Hạnh phúc không dễ tìm
Hoàng đưa tôi về, suốt chặng đường không khí trở nên trầm mặc không phải vì chúng tôi không có gì để nói với nhau mà vì có quá nhiều điều, nhiều niềm đau không thể nói nên lời. Bất chợt Hoàng mở lời phá vỡ sự yên lặng trong xe:
- Vy, chúng mình có thể lùi lại những thương tổn đã qua để cùng nhau bắt đầu lại không em? Bắt đầu một tình yêu trưởng thành hơn, anh muốn cùng em vẽ một câu chuyện không cốt nhưng hãy có kết.
Hoàng nhìn Vy, ánh mắt anh nói lên sự chân thành nhưng cũng biểu lộ chút mệt mỏi có lẽ vì công việc. Vy ngập ngừng:
- Hoàng, hãy cho em chút thời gian. Chắc anh mệt rồi, anh về nghỉ ngơi nhé.
Về đến phòng Vy gieo mình nằm xuống giường nghĩ ngợi, có lẽ cô cũng từng chờ đợi giây phút Hoàng nói những điều vừa rồi. Có lẽ cô cũng có thể thử bắt đầu lại một tình yêu trưởng thành hơn, nhưng cô sắp rời đi, một khoảng thời gian không quá dài nhưng liệu có khiến giữa cô và Hoàng có khoảng cách, rồi lại thêm những tổn thương mới lúc đó sẽ không thể có một bắt đầu nào khác. Vy xoa xoa hai bên thái dương và thấy mình nghĩ ngợi quá nhiều, nếu tình yêu lại do dự bởi những điều nhỏ nhặt đó có lẽ cô đã sớm quên Hoàng. Vy vùng dậy với tay lấy điện thoại trong túi xách, cô nhắn tin cho Hoàng:
- Hoàng, 3h chiều mai em đợi anh ở Café Xưa.
Đó là góc quán quen nơi ngày xưa cô và Hoàng hay đến, sau khi chia tay cô không còn hay lui tới. Phong cách bày trí ở đây đã thay đổi nhiều, không khí trở nên khác đi nhưng có một điều là quán vẫn tĩnh lặng và mang đến cảm giác hoài niệm cho những ai bước vào quán. 3h chiều, Hoàng đã ngồi đợi cô từ lúc nào. Vy mỉm cười ngồi đối diện anh:
- Anh đến rồi, anh gọi gì chưa?
Hoàng nháy mắt:
- Em vẫn vậy, đúng lúc anh đợi sắp mòn mỏi thì xuất hiện. Mà em bảo em đợi anh cuối cùng lại là anh đợi em
- Em đúng giờ mà
Vy nhìn đồng hồ đúng 3h:
- Ừ, đồng hồ anh chạy n

1 .. 345[6]7
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)