ia tay. Giờ Nhóc là tâm điểm của các chàng trai.
Ngày hôm nay khá là mệt mỏi sau một chặng đường du lịch "bụi" của cả nhóm. Mặt đứa nào đứa nấy phờ phạc hẳn ra. Thế nhưng khi vừa về tới thành phố không ai chịu về mà lại tụ họp đi chơi thêm mấy "tăng" nữa. Thế là hắn và Nhóc cũng đi. Khi cuộc vui đã đến lúc chấm dứt, ai về nhà nấy thì cũng là lúc hắn phải về bỗng nhiên Nhóc gọi lại:
- Chở em ra ga nha! Giờ em ra tàu về quê. He he, ham hố tí nữa quên về quê rồi. – Nhóc nhìn hắn cười.
- Ủa, em về quê hả? Sao không ở lại mai về? – Hắn ngơ ngác
- Em đặt vé rồi. – Nói rồi Nhóc tót lên phòng thu dọn đồ đạc.
***
Trời lại mưa. Mưa bắt đầu thấm dần qua lớp áo mỏng manh hắn đang mặc.
- Khỏi mặc áo mưa hen, mưa không lớn lắm? Em nép sát vào người anh coi chừng ướt đó. – Hắn lấy tay vuốt những hạt mưa lấm tấm trên mặt.
- Ừm, anh chạy nhanh nhanh tí nha, sắp trễ tàu rồi.
- Rồi, yên tâm, bám chắc nha. – Hắn khẽ cười như để thông báo chuẩn bị rồ ga phóng đi thật nhanh.
Hắn và Nhóc, hai con người mỏng manh trên chiếc xe dưới màn mưa, trong dòng người hối hả của một buổi tối lạnh tê tái bởi gió và mưa. Hắn dừng lại trước ga, Nhóc nhanh tay kéo vali vào trong, vừa đi vừa vẫy tay chào hắn. Hắn đứng đó, nhìn Nhóc, Nhóc xa dần và xa dần. Hắn bắt đầu ngốc rồi.
Nhóc là cô gái nhỏ dễ thương vẫn chưa có người yêu nhưng Nhóc đã có người quan tâm tới. Còn hắn, hắn vẫn vậy, lang thang trong cơn mưa tối tìm đường về nhà, một mình...
3. Mưa của một ngày năm ngoái.
Gió bắt đầu thốc qua từng hàng cây xào xạc nghe đến rợn người. Và mưa lại ào tới, thật lớn. Hắn đang lang thang trên các trang mạng, trang tuyện rồi lại chơi game. Mưa làm hắn buồn. Cũng không biết vì sao lại như thế, chỉ biết mỗi lúc khi mưa thì hắn nhớ đến một ai đó để rồi hắn buồn. Đang tập trung vào các nhân vật game để quên đi cơn mưa, điện thoại reo lên.
- Alo!
- Đang làm gì á? – Giọng Nhóc vang lên tiếng cười tươi khi hắn bắt máy.
- À, anh đang chơi game thôi. Chưa lên tàu về quê hả Nhóc?
- Vậy là anh đang rảnh đúng không? – Nhóc hỏi vặn lại,
- Ừm.
- Chở em ra ga với!
- Ủa, chứ không phải em đi sớm rồi sao?
- Đổi lại giờ rồi, mười một giờ tối nay tàu chạy.
- Ừm, vậy đợi anh tí anh qua chở.
- Ừm, he he. – Giọng Nhóc lại tươi cười hớn hở.
Hắn ngước lên xem thì đã chín giờ rưỡi rồi, mười giờ qua đón Nhóc chở ra ga lên tàu mười một giờ là OK. Thôi chơi game tiếp. Nhưng hắn không tài nào tập trung được nữa. Cuộc điện thoại ban nãy đã ngắt đi sự quên mưa của hắn. Và bây giờ hắn lại có thêm một điều để cố quên nữa – là Nhóc.
Với lấy áo mưa để trong tủ, hắn phóng ra ngoài bỏ ngoài tai câu hỏi ngạc nhiên của thằng em khi thấy hắn ra ngoài trong cơn mưa tối nay. Hắn đang đứng dưới phòng của Nhóc. Cơn mưa vẫn chưa ngớt, lần này phải mặc áo mưa rồi, mà hắn lại ghét mặc áo mưa. Chạy trong mưa có cảm giác khoan khoái hơn. Nhóc xuống với một mớ đồ bồng bông, nhanh tay đỡ lấy, hắn đặt mọi thứ lên xe sau đó quay xe và phóng đi thật nhanh kẻo trễ tàu bởi Nhóc xuống trễ gần hai mươi phút. Hắn tập trung chạy cho kịp giờ, lâu lâu hắn hỏi thăm vài câu vu vơ để khỏi phải suy nghĩ về chuyện "thằng ngốc" của hắn.
Nhóc thích thú kể lại cho hắn nghe chuyến du lịch của Nhóc và đám bạn lên vùng cao nguyên đất đá rồi xuống vùng biển mặn đầy cát khô. Nhóc vui và vui. Hắn nghe và nghe.
Cũng giống như lần trước, Nhóc vẫy tay chào hắn và vội vã kéo vali vào ga, còn hắn vẫn đứng trông theo Nhóc. Nước mưa đang rơi trên mặt hắn. Hắn cởi áo mưa và lại lang thang trong cơn mưa tối tìm đường về nhà... một mình.
Nhóc là cô gái nhỏ dễ thương vẫn chưa có người yêu. Nhóc đã có nhiều người quan tâm. Còn hắn, hắn đã có người trong lòng nhưng người ấy không thích hắn. Hắn vẫn đợi cô ấy. Nhưng trong tim hắn vẫn có một chỗ trống, chỗ trống cho hắn làm thằng ngốc. Hắn cười và đau khổ với con tim này.
4. Mưa.
Buổi sáng trời ửng nắng được một tí nhưng đến trưa lại mưa rồi. Mưa ào ào như trút nước. Mưa lại khiến hắn buồn, và ngày mưa hôm nay Nhóc lại về quê. Không như những lần trước hắn phải chở Nhóc ra ga lên tàu về luôn, lần này Nhóc kêu hắn chở sang nhà dì chơi rồi tối Nhóc tự ra ga về.
- Mưa rồi sao đi đây Nhóc? – Hắn ngước nhìn mưa.