Nếu tôi được sinh ra lần nữa
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 299
tất nhiên là không thể thiếu nó. Ngày nào nó cũng đi từ sáng sớm, đến trưa về đi học với bộ quần áo xộc xệch. Cô giáo kiểm tra bài học, bài tập gì nó cũng đều không thuộc, chưa làm, hoặc bỏ quên tập ở nhà. Tan học tôi đi tìm nó nhưng không thấy vì nó tót đi ngay sau khi tiếng trống đầu tiên vang lên. Tôi đành mang sách sang tận nhà, chờ mãi đến tối mịt mới thấy nó về, người ngợm bẩn thỉu và bốc mùi. Ngày nào cũng vậy, riết rồi tôi thấy bực mình, tôi nói với nó rằng nếu đá banh hoài mà không học hành, tương lai sẽ chẳng nên việc gì đâu. Nghe đến đó, nó phá lên cười, chê tôi yếu đuối. Nó nói người như tôi, chẳng qua không thích thì không làm, chứ không nghĩ xa được như vậy.
Hôm sau, từ sáng sớm nó đã kêu í ới ở dưới nhà đánh thức tôi dậy. Nó bắt tôi cũng phải ra sân tập, ít ra là chứng kiến cảnh nó lăn xả, để cho tôi một "bài học". Tôi cười buồn, bài học gì, giá nó biết tôi có thể đánh đổi mọi thứ để có được sở thích bình thường như nó.
Khi chúng tôi đến nơi, cả khoảng sân rộng chỉ có mấy cái lá bàng rơi. Chẳng ai lại đi sớm về trễ giống như nó. Hóa ra nó kêu tôi đến để chụp banh, vì nó đã chán tập cùng với cái gốc cây. Tôi bị đẩy vào giữa khung thành, trở thành thủ môn bất đắc dĩ.
Cứ thế, tôi không đá, mà cũng đi sớm về muộn giống như nó. Tay, chân, mặt, mũi tôi đầy những vết bầm, trầy xước. Khổ một điều là, ba tôi lấy đó làm vui, ông nói: "Vết thương tạo nên con người gan góc. Ba ủng hộ con." Mẹ tôi hỏi: "Thế còn việc học?" Ba tôi chắc như đinh: "Nó tự sắp xếp được!"
Được mấy ngày, tôi trở nên ớn lạnh việc bị trái banh lao thẳng vào mặt nhưng vẫn thản nhiên như không có gì. Tôi nhẩm đếm từng ngày đến hội thao, mong nó qua sớm để tôi được yên thân. Rồi tôi cũng được thỏa nguyện theo cách khác, hôm đó nó bị ốm, mấy ngày sau cũng không thấy mặt mũi ở trường. Ngày đầu tiên không có nó, tôi thoải mái đọc sách, xem phim, nấu ăn, tận hưởng ngày chủ nhật, nhưng đến chiều, tôi bắt đầu thấy sao một ngày lại dài quá. Tôi cứ đi ra đi vô ngôi nhà trống trải, tự hỏi bây giờ nó đang làm gì, cái con người thích bóng bánh ấy. Hôm sau nó không đến lớp, tôi càng sốt ruột hơn nữa. Tôi chạy sang nhà nó, cửa chính đóng kín, tôi nhìn qua cửa sổ, thấy nó nằm trong một đống chăn mền lẫn lộn. Bà ngoại nó ra đóng cửa, nói với tôi rằng đến giờ nó xông, vì cả người nó nóng như lò thiêu. Bà nói lát sau tôi hãy quay lại nếu không muốn thấy nó chết vì trúng gió.
Nhưng rồi đến tối hôm đó và cả ngày hôm sau nữa, tôi bị cách ly ở nhà bởi một cuộc điện thoại của cô giáo. Cô than phiền dạo này tôi học hành sa sút, bài kiểm tra chẳng ra hồn. Ba tôi thở dài, đi lấy roi mây. Ba đánh mà tôi chẳng thấy đâu, chỉ thấy mâu thuẫn. Rốt cuộc ba cấm hay là không cấm tôi, tôi được phép làm gì, tôi thích điều gì mới là đúng đắn đây?
Tôi ở nhà một mình, chơi với đàn kiến. Mẹ tôi nói cứ thấy kiến ra khỏi tổ nhiều là biết chắc trời có mưa. Tôi lại nghĩ đến việc nó ốm nằm co ro ở nhà mà bên ngoài gió mưa lạnh lẽo, chắc nó khó chịu. Nhưng tôi đang muốn nó bệnh thật lâu cơ mà, nếu không ngày nào nó cũng bắt tôi đi tập, bắt tôi chịu những cú đá thánh thần như vậy...
Nó khỏi bệnh trước khi tôi kịp đến thăm. Tôi hỏi nó không hiểu những bài tập nào. Nó hỏi ngược lại tôi: bao giờ đội bóng ra sân thi đấu? Tôi nói rằng còn lâu lắm, nó cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước đã.
- Nhà cách mấy bước chân, tao bệnh liệt giường mà chẳng thấy nổi cái mặt mày. Mày lo gì cho tao đâu, có mày sợ phải đi chụp banh thì có.
Rồi ngày đó cũng đến. Tôi đi cổ vũ nó. Tôi cầm hai chai nước, điềm tĩnh giữa một đám con gái la hét chí chóe. Để đẹp đội hình, tôi bị đẩy xuống làm hậu cần, rồi cuối cùng ngồi ở vị trí lề đường làm khán giả, nhưng như thế cũng tốt, vì tôi có mê bóng đá chút nào đâu, tôi chỉ đi vì ở đó có nó, vậy thôi. Từ đầu đến cuối, trong khi người ta theo dõi trái bóng, thì tôi chỉ quan sát nó, nhìn vẻ mặt nó say mê vào trận đấu, cách nó vuốt tóc sau một pha mất bóng, hay lúc mặt nó đỏ lên khi được lũ con gái gọi tên, tự nhiên tôi thấy vui vui. Phút nó ghi được bàn thắng, tim tôi đánh xà bần nhưng tôi cố gắng kiềm chế để không hét lên. Tôi đứng phắt dậy chạy ra sát đường biên, nơi cả đội đang tung bổng nó. Điêu nó làm đầu tiên khi thấy tôi giữa đám đông là xô mấy đứa kia ra, nhảy phốc lên lưng tôi rồi nắm lấy đầu tóc mà xù. Cả hai đứa té cắm đầu xuống đất, miệng tôi ngậm một nắm cỏ đất lẫn lộn nhưng tôi thấy vui hơn bao giờ hết khi biết tôi luôn là người đầu tiên mà nó muốn chia sẻ cảm xúc.
Nhưng chẳng được bao lâu, đội nó thủng lưới một bàn. Rồi bàn thứ hai, thứ ba liên tiếp. Thủ môn đấm tay xuống đất buông xuôi. Kết quả đội nó thua 3-1, đó cũng không phải là điều tôi để tâm. Tôi chỉ thấy lạ, lẽ ra nó phải suy sụp. Thay vì thế, nó nh