Người con gái anh không thể quên
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 427
goài trời đã khá khuya.
Trên đường làm việc với biên kịch cho bộ phim mới trở về, Trùng Dương lim dim dựa đầu vào ghế, dặn lái xe bật kênh radio Ký Ức, anh được ban biên tập thông báo lá thư của anh sẽ được phát cuối cùng.
"Anh vẫn muốn tìm cô gái đó à" lái xe của anh hỏi
"Đây sẽ là là lần cuối tôi chia sẻ câu chuyện của mình, với một mong muốn được gặp lại cô ấy. Có lẽ chúng tôi không có duyên với nhau, đã đến lúc cho quá khứ ngủ yên rồi." Trùng Dương nở nụ cười có chút gượng ép.
Lá thư của Trùng Dương đã đọc được một nữa khi radio bật lên, một giọng nữ nhẹ nhàng, trầm ấm đang đọc lá thư , Trùng Dương thoáng cảm thấy kỳ lạ, anh ngồi hẳn dậy, cảm giác hồi hộp dâng lên, anh cố gắng lắng nghe giọng nói này, kéo theo đó là tim đập nhanh từng đợt.
Anh quay sang hỏi lái xe của mình "Cậu có biết người dẫn chương trình này tên gì không?"
" Hình như là Linh Vy và Kha Ninh đó anh, mà cô đọc đang nói là Linh Vy, bạn gái em mê chương trình này lắm, nhiều lần cô ấy còn khóc khi nghe đài đấy" tài xế quay sang nói.
"Cậu có thấy giọng nói này đặc biệt không?" Trùng Dương hơi nhiu mày
"Dạ, giọng cô ấy có một sức hút kỳ lạ anh nhỉ, ấm áp, ngọt ngào, cũng có chút ảo mộng" cậu lái xe điềm nhiên trả lời.
"Cậu chở tôi đến trụ sở của đài này đi" Trùng Dương tâm trí thêm rối loạn không thể ngồi nghe hết chương trình.
"Trễ rồi mà anh" Lái xe hơi lo lắng
"Ngay bây giờ, mau lên" Trùng Dương dứt khoát, nhen nhóm một tin tưởng.
Lái xe quay đầu xe, xe vừa đến khi Linh Vy và Kha Ninh cũng vừa rời đi khỏi, Trùng Dương khá thất vọng, anh quay ra xe, và định sẽ trở lại.
Về đến nhà, Linh Vy lao ngay vào phòng, không kịp thay quần áo, lục trong góc tủ chiếc hộp màu xanh rêu, lấy ra trong đó những bức vẽ đã úa vàng theo năm tháng, vẽ rất nhiều về một chàng trai, mặc đồ bệnh nhân ngồi dưới gốc cây, đang đi dạo, đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, hay suy tư nhìn ra cửa sổ với đôi mắt mộng mơ. Cô lật lại những trang nhật ký đã cũ sờn, từng con chữ ngay ngắn, từng hình vẽ đáng yêu vẫn còn như mới hôm qua, giờ đã thành quá khứ, cô lật từng trang, đọc từng dòng, rồi nước mắt nhòe ra, chua xót, cho đến khi, cô ôm nhật ký, gục trên sàn nhà.
Cô đến đài khi đã quá trưa vì không có lịch thu, mắt cô vẫn còn hơi sung, và cảm giác trong lòng cũng không vơi đi xíu nào. Lễ tân lễ phép cuối chào cô khi thấy cô vừa bước vào, cô cũng cười chào với cô bé ấy.
"Chị ơi khi sáng có người gửi cho chị cái này" lễ tân chìa ra một mảnh giấy nhỏ
"Ai gửi vậy em?" Linh Vy đưa tay nhận lấy.
"Dạ một người đàn ông ngoài 30, nhìn rất thu hút đấy chị" rồi đưa tay che miệng cười.
"Chị cảm ơn nhé, em làm việc tiếp đi" Linh Vy bước lên lầu.
Đẩy cửa phòng làm việc, cô mở mảnh giấy cho ghi vài dòng nhắn
"Xin chào cô Linh Vy, tôi là Trùng Dương, thính giả đã gửi thư đến đài hôm trước và may mắn đã được cô đọc thư. Gửi đến cô những lời này hơi thất thố, nhưng thật sự cô có thể bớt chút thời gian gặp tôi một lần được không. Tôi muốn mời cô một ly café thay cho lời cảm ơn và muốn chia sẻ với cô nhiều hơn về câu chuyện của tôi. Nếu như cô nhận lời hãy gọi cho tôi theo số điện thoại này, tôi sẽ đợi cô ở quán café đối diện đài. Thành thật xin lỗi nếu như làm phiền cô.
Trùng Dương"
Cô nghĩ cũng đã đến lúc gặp người có tên là Trùng Dương này, cô nhấc điện thoại lên bấm số, một giọng đàn ông rất trầm nhấc máy.
"Xin chào anh, tôi đã nhận được lời nhắn anh gửi cho tôi sáng nay, tối nay tôi có thể gặp anh sau 7h được chứ?"
Lần đầu tiên sau nhiều năm, nghe lại một giọng nói có chút quen thuộc, với ngữ điệu xa lạ, Trùng Dương hơi bất ngờ vì cô ấy gọi lại nhanh như vậy. Anh nhắm mắt lại để hồi tường.
"A lô, a lô anh có nghe tôi nói gì không?" Linh Vy thấy đầu bên kia im lặng
"À, à, tôi nghe rồi, vậy tôi sẽ đợi cô ở quán café trước cơ quan cô 7h." Giọng nói của Trùng Dương có chút khó khăn
"Vậy, xin chào anh" Linh Vy cúp máy.
Trùng Dương vẫn để điện thoại trên tai cho đến khi không nghe thấy gì nữa, anh ngồi thụp xuống đất không để ý gì xung quanh nữa.
7h Linh Vy tan ca, cô băng qua đường, chọn một chỗ 2 người để đợi Trùng Dương. Anh bước vào quán, với tâm trạng khó diễn tả, lo lắng, bồn chồn, và mong chờ như một người hẹn hò lần đầu. Anh rút điện thoại ra gọi cho Linh Vy, một cô gái tóc buộc đuôi ngựa cao, trang điểm nhẹ, mặc áo manteau kem, khoác khăn len, đưa tay ra dấu. Một cô gái với vẻ ngoài thông minh, sắc sảo, ánh mắt sáng ngời.
Người đàn ông đang bước tơi với dáng vẻ cao ráo, sơ mi đóng thùng cùng quần jean đơn giản, một người nhìn qua có phần rắn rỏi, lạnh lùng, anh ta có một đôi mắt đẹp, hơi buồn, anh khẽ mỉm cười với Linh Vy. Cô lịch sự đứng dậy mời anh ngồi.
"Chào anh, anh là Trùng Dương phải không? Rất vui được gặp anh" Linh Vy mở lời.
Trùng Dương cũng ngay lập tức đưa ra bắt tay Linh Vy.
"Thật xin lỗi vì đã làm phiền cô, tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn" Trùng D