Người đàn ông đi về phía cầu vồng

Người đàn ông đi về phía cầu vồng

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 223

Người đàn ông đi về phía cầu vồng


(hamtruyen.mobie.in - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
Khanh đáp chuyến bay sớm nhất về Hà Nội. Cô muốn Nguyên bất ngờ nên không báo trước cho anh.
***
Sau những giờ bay mệt mỏi máy bay đã hạ cánh, Khanh xách vali bước ra ngoài sân bay. Cô nghiêng đôi mắt to tròn ngắm nhìn một góc Hà Nội đã xa cách hơn 2 năm trời. Hà Nội đón cô bằng một cơn mưa rực rỡ, đã lâu lắm rồi cô mới gặp lại cơn mưa mùa Hạ của Hà Nội ba sáu phố phường. Khanh đứng nhìn mưa qua ô cửa kính, vẻ mặt cô không có biểu hiện nào của sự vui mừng hay thoáng buồn. Cô nhìn mưa một cách lạnh lùng rồi cầm di động bấm con số quen thuộc, điện thoại đổ một hồi chuông đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm và nhẹ nhàng:
- Em à.
Khanh im lặng, cô không nói gì. Đầu dây bên kia dường như bắt đầu lo lắng khi thấy cô không nói câu nào. Người đàn ông kiên nghị, điềm tĩnh và không kém phần sôi nổi hài hước bỗng chốc giọng nói trở nên gấp gáp nhưng vẫn dịu dàng:
- Anh đây.
- ......
- Khanh. Sao em không nói gì?
Cô nhìn mưa và nghe anh nói, biết anh đang lo lắng nhưng cô không lên tiếng. Cô vẫn hay trêu đùa anh, để anh lo lắng một chút rồi phì cười khi anh giả vờ tức tối trước trò đùa tai quái của cô. Một lúc sau anh cũng im lặng, có lẽ dừng nói để kiểm tra xem cô có còn nghe anh nói không. Cô nhoẻn cười:
- Nguyên. Đón em. Mưa to quá em không về được.
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi giọng Nguyên sửng sốt:
- Em đang ở sân bay? Sao về không báo trước cho anh? Đợi anh 15 phút.
[.....'>

Hà Nội một ngày mưa nặng hạt, Khanh nhìn những giọt mưa qua ô cửa kính và như thấy hình ảnh của Thụy Khanh 2 năm trước.
- Thụy Khanh. 22 tuổi, tốt nghiệp Đại học Văn Hóa, thành tích công tác một năm qua tốt..... Xét duyệt hồ sơ bảo tàng quyết định cử cô sang Thượng Hải 2 năm nghiên cứu mảng văn hóa Trung Quốc – Việt . Nếu không có vấn đề gì cô sẽ nâng cao ngoại ngữ thêm 2 tháng sau đó sang Thượng Hải. Ý cô thế nào?
Nghe xong câu nói của giám đốc Khanh giật mình, cô đã từng sang Thượng Hải nhưng chưa từng nghĩ sẽ ở lại đó những 2 năm. Sau khi tốt nghiệp cô cũng có ý định đi du học nhưng khi vào bảo tàng làm việc cô hoãn lại ý định đó. Một năm đi làm cô thấy mình còn nhiều thiếu xót và muốn tìm cơ hội học thêm cái gì đó, hơn nữa cô cũng đang muốn xa Hà Nội một thời gian để nhìn lại một vài điều. Quan trọng là cô thích Thượng Hải, thích những miền đất của Trung Quốc, dù đã qua thời sinh viên nhiều mơ mộng nhưng Thụy Khanh vẫn mê tiểu thuyết Trung Quốc, cô vẫn mong một lúc nào đó sẽ đến Thượng Hải lâu lâu chừng hơn tháng thả hồn miên man ngắm nhìn những địa danh cô từng biết đến qua bao trang truyện. Khanh miên man với vài suy nghĩ giám đốc Hà lại giục cô xem qua giấy tờ. Ngày Khanh đón nhận chuyến công tác dài ngày đầu tiên là ngày nắng ngập tràn Hà Nội.
Hai tháng sau Khanh dời Hà Nội trong cái lạnh cắt da thịt của gió mùa đông bắc tràn về. Cô gái nhỏ nhắn mặc chiếc áo bông to sụ, đi đôi bốt đen tuyền, mái tóc dài bay trong gió, Susu cô bạn thân đáng yêu của Khanh không quên quàng cho cô chiếc khăn hồng ấm áp. Thụy Khanh kéo va li bước vào khoang máy bay nhoẻn cười tạm biệt Hà Nội, tạm biệt gia đình và bạn bè. Cô đến Thượng Hải và đến với Châu Nguyên – một nửa của trái tim cô bây giờ.
[......'>
Cô trở về. Vẫn là Thụy Khanh với đôi mắt sắc lạnh yêu kiều, đôi môi đỏ mọng nhưng luôn kiệm lời, khuôn mặt thanh tú vẫn hay nhíu mày mỗi khi Châu Nguyên cố chọc cô cười. Cô gái 24 tuổi mỏng manh trong cơn mưa Hà Nội với chiếc váy voan xanh điệu đà nữ tính. Soi ngắm mình trước ô cửa kính Khanh thấy cô gái 24 tuổi bây giờ cũng không kém phần trẻ trung so với Thụy Khanh 22 tuổi, có khi còn đáng yêu hơn Thụy Khanh tuổi 22 ngày nào. Chờ Nguyên một lúc Thụy Khanh cứ miên man trong vài suy nghĩ, cô biết nên dừng lại, biết đâu đấy lại chạm vào vài điều không nên nghĩ. Nguyên đến mang theo nụ cười tỏa nắng đón cô về với tình yêu dịu dàng của anh. Bên anh mọi thứ như ngưng chậm và cô được che chở dù trời có mưa bão nặng hạt.
Hai năm trước Khanh rời Hà Nội mang theo bao háo hức về một miền đất mới, khi trở về cô mang theo bao dư vị của Thượng Hải nhiều nắng gió, và đặc biệt có hạnh phúc của cuộc đời cô. Khanh cười nháy mắt tinh nghịch nhìn anh, cô pha trò nũng nịu trước khi anh trách mắng sự trở về đường đột này, Châu Nguyên nhìn cô gái bướng bỉnh của anh không mắng nổi câu nói dịu dàng nào. Hai năm nay anh vẫn luôn thắc mắc tại sao cô gái anh yêu cứ như hai Thụy Khanh vậy. Thời gian đầu quen biết anh thấy một Thụy Khanh bướng bỉnh lạnh nhạt, đôi mắt to tròn nhưng sắc lạnh của cô lúc nào cũng như thách

[1]2345
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Polaroid