Old school Swatch Watches
Người ta gọi đó là định mệnh

Người ta gọi đó là định mệnh

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 170

Người ta gọi đó là định mệnh

n Thảo An lắp sim vina vào gọi qua cho bà cô ở mãi ngoài Hà Nội rồi không tháo sim ra, để mãi tới tận trưa. Lúc đó Thảo An và Nhi đang xem clip sóng thần ở Nhật Bản thì chuông điện thoại của Thảo An reo lên. Là cái "số lạ" mà tuần trước điện thoại của cô tự gọi vào đây mà. Cô giật mình, cái sim mới của cô, cô mới lắp vào máy mấy tiếng đồng hồ trước, làm thế quái nào mà anh ta biết số cơ chứ, cô cũng chỉ mới gọi qua cho bà cô rồi để điện thoại đó cơ mà. Điện thoại vẫn đang đổ chuông, Thảo An bắt máy, nói dồn dập:
- A lô, anh ơi, em ở số 361 đây, sao anh biết số này của em?
- Anh thấy cuộc gọi nhỡ mà!. Anh nhận ra giọng của Thảo An.
- Sao? Cuộc gọi nhỡ ạ?
- Ừ, em gọi anh lúc nãy, anh họp ở cơ quan nên không nghe máy được.
- Anh đợi em một lát, e thay sim rồi em gọi lại anh!
Thảo An nói xong rồi tắt máy. Cô xem lại các số vừa gọi, giật mình đánh rơi cả điện thoại. Nhi thấy sắc mặt Thảo An tái nhợt thì hỏi vội:
- Có chuyện gì vậy Thảo An?
- Cái số anh tuần trước mà An kể với Nhi đó, điện thoại An lại vừa gọi vào số anh ấy. Mà hồi nãy tới giờ An với Nhi ngồi mạng đó, điện thoại thì từ sáng tới giờ không có động tới, vậy mà anh ấy gọi qua, bảo có cuộc gọi nhỡ nên gọi lại. Anh ấy đang họp nên không nghe máy được.
Nhi há hốc miệng ngạc nhiên không kém gì Thảo An. Ngạc nhiên, rồi bắt đầu 2 đứa nhìn nhau và thấy sợ. Vì cả Nhi và Thảo An từ sáng tới giờ cứ xem clip và đọc báo về động đất, sóng thần ở Nhật Bản, chiếc điện thoại ấy để yên đó không có ai động vào. Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng Thảo An. Cô tháo sim ra và lắp sim điện thoại của mình vào. Bấm số gọi lại cho anh kia, chuông điện thoại đổ rồi anh ấy tắt máy điện lại cho cô.
- Anh ơi! Em ở cái số vina hồi nãy đây! - Thảo An luống cuống nói.
- Anh biết rồi, mà em gọi có việc gì vậy?
- Em không gọi anh. Em cũng không biết tại sao trong danh sách cuộc gọi đi lại có gọi anh nữa, thật sự em không biết!.
Thảo An bình tĩnh kể lại anh nghe câu chuyện về chiếc sim mới, nhưng dường như anh vẫn không tin nó. Thề có trời và ra ngoài đường có đầy ô tô là cô không hề bấm số gọi cho anh ta. Ngay cả anh tên gì, ở đâu, làm gì...bla bla cô đều không biết.
- Vậy thì chúng ta có duyên em nhỉ!.
Rồi anh và Thảo An nói chuyện với nhau, hỏi tên, rồi quê ở đâu, làm gì, học gì. Hóa ra 2 người cũng có duyên với nhau thật. Anh ta ở cùng quê với Thảo An, cách nhà cô 15 km. Học cùng trường cấp 3 với cô nhưng trên cô mấy khóa. Anh tên là Dũng. Ra trường đi làm được mấy năm nay rồi, hiện anh đang ở Hà Nội. Cũng từ đó anh và Thảo An hay liên lạc với nhau. Anh ta nói chuyện khá thú vị, còn Thảo An cô sinh viên năm nhất còn lắm những ngây thơ, một tâm hồn còn trong sáng, vô tư hồn nhiên. Những ngày đi làm về mệt nhọc hay áp lực ở công ty, anh đều gọi điện nói chuyện với Thảo An. Và rồi lâu thành quen, ngày nào anh cũng gọi điện nói chuyện với cô. Và thế là một thứ tình cảm không tên đang dần hình thành trong những cuộc điện thoại kia.

Nói ra thì sẽ chẳng ai tin về chuyện điện thoại Thảo An tự gọi vào cái "số lạ" kia tới 2 lần. Nếu không có Nhi thì mọi người sẽ nghĩ rằng đó là chuyện bịa đặt, và ngay cả Thảo An mỗi khi nhớ lại vẫn không khỏi rùng mình. Đôi khi trong điện thoại Dũng vẫn hỏi cô là tại sao 2 người lại quen nhau. Rồi cả lại tự trả lời cho câu hỏi đó:
- Chắc tại anh đẹp trai quá nên tổng đài giới thiệu em cho anh đó.
- Thảo An những lúc như vậy thì lại cười rồi chọc anh thêm:
- Em phải gặp xem anh đẹp trai cỡ nào mà tổng đài giới thiệu cho em mới được.
Phải nói thêm một tý về vấn đề này. Dũng và Thảo An nói chuyện qua điện thoại với nhau gần 1 năm sau đó mới gặp nhau. Lí do thì rất chi là dễ hiểu. Dũng làm cho một công ty lắp ráp ô tô ở Hà Nội, còn Thảo An thì đang theo học tại một trường Đại học ở miền Trung. Hè năm nhất Thảo An vào Sài Gòn chơi, rồi về nhà 1 tuần mới vào trường nhập học. Dũng thì ở lại Hà Nội làm không có thời gian nghỉ phép. Mọi thứ đều trao đổi với nhau qua điện thoại, có những đêm Dũng gọi cho Thảo An nói chuyện liền mấy tiếng đồng hồ. Có khi ở công ty có chút áp lực, Dũng lại gọi cho Thảo An. Hỏi thăm anh được đôi tý rồi cô lại thao thao những câu chuyện không đầu, không cuối, anh thì lúc nào cũng lắng nghe cô nói. Rồi Dũng yêu cái sự hồn nhiên nơi Thảo An lúc nào không hay biết. Anh yêu những câu chuyện Thảo An kể, yêu cái giọng nói của cô qua điện thoại, yêu sự vô tư hồn nhiên nơi cô và hơn cả trái tim Dũng đã đập lạc nhịp vì một cô bé mà Dũng chưa một lần gặp mặt.
Quen nhau được 2 tháng thì Thảo An bắt đầu bước vào ôn thi cuối kỳ. Mùa hè, rồi bài vở khiến cho Thảo An thấy chán ngắt và thấy lười biếng. Mỗi lần Dũng gọi điện cho Thảo An mà cô đang học là anh lại bảo sẽ gọi lại sau, rồi cứ chọn thời gian Thảo An rản

1[2]3
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)