yệt đối vào ta, luôn quan tâm đến ta những lúc ta cảm thấy xa bạn bè nhất. Ta đứng dậy từ vũng bùn của cuộc đời, thoát ra khỏi cái nhìn tăm tối bằng ý chí và hi vọng. Ta biết vào đại học mình sẽ khác...
Ta nói ra những trải nghiệm như ta kể chuyện đời... Là cuộc đời, góc cạnh lắm nhưng cũng phiêu diêu lắm...
GIÓ
Ngày tôi 18 tuổi, tôi vào Nam học Đại học. Những bước ngoặt, những sự chuyển tiếp sẽ bắt đầu từ đây, từ ngày hôm nay. Tôi tự nhủ mình thế...
Họp lớp. Lần đầu tiên gặp lại Thủy Tinh từ sau những ngày Tết ở quê cũ. Lần đầu tiên sau những ngày thật dài em không liên lạc. Mái tóc mới cắt ngắn nhìn thật lạ. Nó không giống cho lắm so với con người của em như tôi vẫn cảm nhận. Có lẽ sau một cú sốc, sau một vấp ngã, em cần một liều thuốc để an thần. Thay đổi có lẽ cũng là một cách hiệu quả. Em đã làm được, đã vượt qua nghịch cảnh mà em phải đối chọi. Tôi khâm phục em sau những bước đi dũng cảm đó. Thẳng thắn và quyết liệt. Em vẫn luôn là thế, luôn là đứa em gái kiên cường và dũng cảm nhất của tôi...Nhìn em có vẻ gầy và mỏng manh hơn trước, nhưng em vẫn giữ được nụ cười đầy sức sống và ánh nhìn vui vẻ với tất cả mọi người. Trừ tôi.
Thủy Tinh biết tôi đến nhưng hình như không quan tâm. Điều đó khác hẳn với những gì em vẫn thường làm. Em nhìn tôi với một ánh nhìn đầy khách sáo, vẫn cười nhưng hơi lạnh lùng, gượng gạo. Tôi có cảm giác như em muốn tránh né tôi và với em tôi giống như một kẻ xa lạ. Tôi – một đứa con trai mà mọi người vẫn bảo là vui vẻ, nhưng hôm nay cảm giác sao thật buồn. Cảm giác đó cũng thật lạ...
Đôi khi...
Muốn gọi những điều đã qua là kỷ niệm... Chợt nghĩ kỷ niệm tức là những-điều-đã-qua-trong-quá-khứ, không thể quay trở lại. Em bây giờ sao xa lạ và lạnh lùng. Tôi đã làm gì sai?...
Mối quan hệ giữa tôi và em là một cảm quan phức tạp, nếu đó là theo cái nhìn của người khác. Và chính vì nó đặc biệt nên cũng trở nên gắn bó hơn. Em và tôi trở thành anh em vì những lý do mà chỉ có tôi và em hiểu. Là anh em và cũng là những người bạn thân. Bạn bè của em vẫn nói rằng tôi vô tâm với em, vô tâm với những tình cảm mà em đã ký thác vào tôi mấy năm trời. Còn em thì ngược lại, không bao giờ em trách tôi vì điều đó, em hiểu tôi và luôn nói như bào chữa thay cho tôi rằng: "Anh không phải là người vô tâm. Trong đám bạn trai của em thì anh là người hiểu em nhất!". Em cũng là người hiểu tôi nhất, là người tôi có thể chia sẻ và tin tưởng trọn vẹn. Em không đòi hỏi tôi phải lo lắng cho em, không đòi hỏi tôi phải chia sẻ điều gì. Hình như cái linh cảm con gái của em biết rằng dù em không đòi hỏi tôi kể ra nhưng tôi cũng sẽ chia sẻ với em những gì tôi giữ trong lòng. Em như cơn gió thoảng, cứ lặng lẽ bên tôi không điều kiện ràng buộc. Em hay bảo tôi là Gió, em nói rằng: "Gió vô tư và hồn nhiên, luôn vui vẻ và bay bổng. Anh là Gió. Nhiều lúc anh cũng vô tư đến vô tâm như Gió vậy đó, nhưng có Gió người ta cảm giác nhẹ nhõm và yên bình hơn..." Tôi thấy em hợp với cái hình tượng Gió đó hơn là tôi. Phải chăng vì em cũng quá bay bổng như trước giờ vẫn vậy?...
Em yêu tôi nhưng tôi không yêu em. Tôi cần có sự hiện hiện của em trong cuộc sống của mình nhưng đó chỉ là một đứa em gái mà tôi thương hết mực, đó không phải là tình yêu. Tôi biết em vẫn lặng lẽ chờ đợi tôi dù ngày tháng đã dài. Nhiều khi tôi cảm phục cái tình yêu ấy. Đôi lúc tôi tự hỏi em lấy bao nhiêu cảm xúc thật nhiều đó ở đâu để mà yêu tôi bao năm qua? Lắm lúc em vẫn hay bóng gió để nói với tôi về điều đó, nhưng chưa bao giờ tôi trả lời. Tôi sợ làm tổn thương trái tim nhỏ bé và đa cảm ấy của em... Vì tôi biết mình chỉ là cơn gió thoảng qua bên đời em, rồi em sẽ quên tôi và sẽ yêu một người khác xứng đáng hơn thế. Em và tôi vẫn song hành bên nhau trên những chặng đường như những người bạn thân. Tôi vẫn thương em, thương nhiều như đứa em gái ruột. Nhưng chỉ thế thôi, không hơn...
Có nhiều điều mà không bao giờ tôi giải thích được...
Có khi tôi vẫn muốn quan tâm, muốn chia sẻ với em thật nhiều nhưng không thể yêu em, dù biết với em mình là tình yêu...
Em giúp tôi nhận ra nhiều điều trong cuộc sống, em dạy tôi cách để sẻ chia và yêu thương, em dạy cho tôi nghị lực đối diện với khó khăn cuộc sống... Dạy tôi nhiều thứ qua những việc em làm và cách em suy nghĩ. Em là đứa suy nghĩ lạc quan, và nhìn nhận mọi thứ theo hướng tích cực. Và em cũng như những người con gái khác, lãng mạn và bay bổng.
Em thích Gió, có lần ngồi bên tôi em vô tư nói với tôi rằng: "Anh biết không, Gió cũng cần một ngôi nhà dù cuộc đời của Gió là một cuộc đời phiêu du, lơ đãng. Ngôi nhà đó là nơi ấm áp nhất và bình yên nhất mà Gió có thể trở về bất cứ lúc nào. Nhẹ nhàng và bình yên..." Avatar trên yahoo của em là một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, có cửa tròn treo trên một cành cây xanh ngắt – ngôi nhà của Gió. Tôi