i người khác và rất hiền. Pha Lê hiền đến nỗi ai cũng muốn che chở và làm chỗ dựa cho cô, chăm sóc cho cô. Phải nói thật lòng rằng, nếu tôi mà là con trai thì tôi cũng sẽ muốn chăm sóc và che chở cho cô ấy. Đẹp. Dễ gần. Nụ cười tươi rói và rất đặc biệt... Tôi gặp Pha Lê vào một ngày bình thường, không phải do Đá hay Gió giới thiệu mà thông qua một cô bạn cũ năm cấp 3 cùng khoa với Pha Lê. Pha Lê cũng không biết tôi là bạn của Đá và Gió. Hôm sau tôi qua trường gặp Gió, bất chợt bắt gặp Pha Lê. Hôm đó là một ngày bình thường, không nắng không mưa, Pha Lê ngồi một mình trên dãy ghế đá đặt ở sân trường, ngắm nhìn những người xung quanh một cách lặng lẽ và chỉ thế thôi. Tôi dõi nhìn Pha Lê ở một góc nhìn của riêng mình, dâng tràn trong lòng một cảm giác rất lạ, không thể diễn tả được. Đá nói đúng, đó là một tâm hồn cô độc. Nhưng hình như ẩn chứa trong đó là một trái tim mong manh, khao khát được yêu thương. Tôi thấy một phần mình trong cái bóng dáng cô độc ấy. Và khi đó, tôi biết rằng Pha Lê sẽ chẳng thuộc về một nơi nào cả... Cô thuộc về một thế giới riêng biệt của riêng mình...
Tình yêu - nó bắt đầu và cũng sẽ qua đi nhẹ nhàng, khi ta tưởng rằng sau những ngày mưa rào là những ngày nắng gắt; khi ta tưởng rằng sau nắng gắt là một cơn nắng khác, khi ta tưởng mình đã có những điều trong tay mà chợt đánh mất thật nhiều... Tôi bắt gặp hình ảnh của Pha Lê mỗi lần nói chuyện với Đá hay với Gió. Đá nhìn nhận Pha Lê ở một góc cạnh của riêng Đá, đó là sự tương đồng nơi góc khuất tâm hồn. Vì Pha Lê cũng có một tâm hồn cô đơn và là một con người cô độc trong cái thế giới của riêng cô. Gió đơn giản hơn, chỉ nhìn nhận Pha Lê như những gì mà cô vẫn thể hiện. Nhưng điều khác ở cả hai con người họ so với những người khác đó là họ nhìn nhận được con người của Pha Lê. Yêu và trân trọng nó. Tôi biết Pha Lê không được nhiều người chú ý, vì trong lớp của cô còn nhiều người đẹp và quyến rũ hơn nhiều. Nhưng tôi biết, Đá và Gió của tôi trọng cái tâm hồn hơn là vẻ bề ngoài hào nhoáng đó...
Về mặt hóa học, Pha Lê thực chất cũng là Thủy Tinh nhưng có hàm lượng chì cao hơn. Bởi vậy nó hấp thụ và phản xạ ánh sáng cũng tốt hơn, chính vì vậy mà nó lấp lánh và có giá trị. Nhưng cũng chính hàm lượng chì đó mà Pha Lê trở nên mềm và dễ cắt hơn. Pha Lê của chúng tôi cũng vậy, giống như một viên Pha Lê trong suốt và dễ vỡ, dễ vỡ hơn cả Thủy Tinh.
Nhiều lúc tôi thấy ganh tị với Pha Lê, không phải vì Pha Lê xinh hơn tôi, giỏi hơn tôi, dịu dàng hơn tôi mà là vì tình yêu của Gió dành cho cô ấy. Tôi chưa từng có được tình yêu ấy. Dù những cố gắng của tôi, những tình cảm của tôi chưa bao giờ vơi cạn, nhưng nó không đủ sức để tôi có anh trong đời. Điều đó với tôi xót xa hơn tất thảy những điều mĩ miều hoa lệ khác. Với Đá, tình yêu của Đá là một sự lựa chọn của riêng cậu, nó không ảnh hưởng tới mối quan hệ của chúng tôi. Nhưng với Gió thì khác... Anh chưa bao giờ dạt dào tình cảm yêu thương tới vậy. Và bởi vì trong lòng tôi còn Gió, cho nên mối quan hệ của tôi và Gió bắt đầu có những vật cản. Mà nói đúng hơn, tôi tự tạo ra một khoảng cách vô hình nào đó. Để tự bảo vệ mình không bị tổn thương... Đau, và tuyệt vọng. Nhưng cái lý trí mmạnh mẽ kia không cho phép tôi gục ngã, không cho phép tôi làm những điều rồ dại.
Chúng ta gặp nhau rồi quay đi. Trong khoảng thời gian sống trên đời chúng mình gặp nhau được mấy bận anh nhỉ? Hay chỉ là hai đường thẳng song song trong hình học phẳng không bao giờ gặp nhau?
Tôi kể cho Gió nghe lý do vì sao tôi né tránh. Sau khi biết kết quả thi đại học, tôi phải từ bỏ một số thứ. Đối với người khác có thể từ bỏ và có lại một niềm tin mới là một điều dễ dàng, nhưng với tôi đó là một điều vô cùng khó. Hơn nữa, từ bỏ ước mơ đã theo đuổi từ cái ngày đầu tiên tôi mới biết suy nghĩ lại càng khó khăn hơn. Ngày tôi quyết định thay đổi và chuyển hướng cuộc đời mình cũng là lúc để tôi quyết định từ bỏ anh. Tôi tập cái thói quen lạnh lùng và bàng quan với mọi thứ thuộc về anh, để đến khi nào thực sự đã giũ bỏ tất cả phía sau thì tôi sẽ liên lạc lại. Và tôi nghĩ điều đó là cần thiết cho cả anh và tôi. Anh có một cuộc sống và một khoảng trời riêng, tôi không có quyền can thiệp hay cố gắng để thay đổi nó. Tôi không hối tiếc về những việc đã làm, vì ít ra nó đã giúp tôi thanh thản hơn...
Nhưng có một điều tôi không hề nói cho anh biết, rằng cái ngày mà tôi nhắn cái tin cuối cùng cho anh, ngày mà tôi tự hứa sẽ không nghĩ về anh ở một vị trí đặc biệt, tôi đã khóc nhiều đến thế nào. Nước mắt của những ngày đó còn đọng lại trong lòng tôi, ướt đẫm và xót xa lắm. Cho đến bây giờ, khi nhìn thấy những điều ngọt ngào, những cảm xúc tinh khôi mà anh dành cho Pha Lê – tình yêu đầu đời của anh, trong lòng tôi vẫn còn đang dậy sóng. Một cảm giác dồn nén trong lòng dường như lại làm cho tôi trở nên lạnh lùng hơn, băng giá hơn với anh. Tôi trân trọng những tình cảm đó của anh và cả của chính mình nữa. Yêu một ai đó, dù là đơn phương hay song phương, cũng là những tình cảm rất thật và chân thành. Và tôi biết rồi mình