Những ngày thứ Bảy

Những ngày thứ Bảy

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 140

Những ngày thứ Bảy

i đây nữa, tôi đã mất đi một điều trở nên quen thuộc quá đỗi với mình mỗi tuần. Tôi không còn hứng thú với bất cứ chuyện gì, tôi chỉ muốn ngồi trong quán cà phê này, với cô ấy ở góc bàn kia...
Có lẽ chúng tôi không có duyên với nhau, hoặc ông trời đã giận vì tôi chần chừ nhiều lần rồi làm mất đi một cơ hội của cuộc đời. Có lẽ tôi không nên trở lại quán cà phê này nữa. Mãi mãi không nên về lại đây nữa...
Linh
Bị cảm sau lần mắc mưa tối qua, tôi nằm bẹp dí ở nhà cả ngày thứ Bảy. Tôi không đến đó như thường lệ, và cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa hết mệt. Điều tôi quan tâm nhất không phải là khi nào mình sẽ hết bệnh, mà là anh ấy sẽ như thế nào nếu không nhìn thấy tôi như mọi khi.
Giá mà tôi có thể đọc được suy nghĩ của anh. Giá mà tôi biết anh thật sự muốn gì trong ánh nhìn đó. Tôi rất sợ bị tổn thương, và đã từng đau khổ rất nhiều chỉ vì giải mã nhầm những tín hiệu từ con trai. Một chàng trai nhìn mình, đôi khi chẳng phải vì yêu hay thích, mà chỉ vì thấy lạ, thấy đẹp là nhìn thôi.
Tôi đã quen thu mình lại từ những sai lầm đó. Từ bây giờ trở về sau, nếu tín hiệu không rõ ràng, tôi nhất quyết không bước tới. Cho nên trước khi kết luận cái gì, tôi muốn từ tốn tự hỏi chính mình: "Đầu là chứng cứ?". Nhưng tôi không thể giấu đi suy nghĩ muốn gặp anh đến phát điên lên. Tôi muốn lết cái xác này ra đó để gặp anh biết bao. Cho dù tôi sẽ không lộng lẫy như mọi ngày nhưng chí ít tôi cũng sẽ được nâng niu thói quen "nhận ra anh đang nhìn mình" mấy tuần qua.
Trôi trong những dòng suy nghĩ, tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Khi tôi trở lại quá cà phê vào ngày thứ Bảy tuần sau đó, tôi không còn nhìn thấy anh nữa. Cuốn sách trên tay tôi nặng trịch. Tôi cố nhai những dòng chữ, dù chẳng có chữ nào lọt được vào đầu. Tôi vẫn nhâm nhi cà phê, cố làm ra vẻ bình thường. Quán vẫn mở bài hát quen thuộc, nhưng sao tôi thấy lòng mình chơi vơi quá...
Thật khờ khạo! Anh chỉ là một chàng trai xa lạ, sao tôi lại cứ làm như là chúng tôi đã quen biết từ rất lâu rồi vậy nhỉ?
Trung
Tôi tự hứa với lòng mình là không trở lại quán cà phê đó nữa, nhưng cứ mỗi khi đi ngang qua là lại thấy mình như đang ngồi trên đống lửa. Tôi luôn cố để ý xem cô ấy có đang ngồi nhìn ra phía cửa sổ không. Có một lần vì như thế mà tôi suýt tông luôn xe vào mấy ông xe ôm gần đó. Để chữa gượng, tôi phải giả vờ hỏi đường các ông ấy rồi cảm ơn và đi tiếp.
Cô ấy đã thay đổi thói quen? Đã không còn thích ngồi đó nữa... Người ta thường nói con gái như thời tiết, khi thế này khi thế khác, hiểu được họ còn khó hơn lên trời. Tôi chạy xe trên đường, lá mùa thu rơi rụng. Chưa bao giờ tôi để ý những điều này trong cuộc sống của mình. Tôi chợt cảm thấy mình thật lạ lùng!
Không hiểu tại sao một cô gái xa lạ lại có thể khiến tôi có những thay đổi lạ lùng đến vậy?

Linh
Hai tuần rồi tôi đến quán đều không gặp anh. Nhìn thấy một điều gì đó mãi sẽ thành thói quen, và không nhìn thấy điều gì đó nữa mãi cũng sẽ thành thói quen. Tôi muốn mình quên đi chàng trai lạ đó để trở lại là con người kiêu hãnh của những ngày qua. Tôi quyết định sẽ không đến quán cà phê đó nữa!
Ngày mai là thứ Bảy. Có lẽ tôi sẽ chọn một địa điểm vui chơi trong trung tâm để thay đổi không khí. Tôi muốn dẹp bỏ những cuốn sách trong tuần này để làm quen với những thứ mới lạ, có thể không bổ ích bằng, nhưng dễ chịu hơn.
Tôi sẽ thay đổi một lần nữa. Tôi cắt ngắn mái tóc xoăn để trông thật khỏe khoắn và tomboy. Tôi cũng gạt qua một bên những thể loại váy hoa điệu đà, thay vào đó là một chiếc quần jean rách cá tính. Trong lúc tôi đang hào hứng với kế hoạch làm mới mình thì cô bạn thân nhất đã gọi: "Ghé quán cũ nhé! Nhớ đem sách cho tao mượn...".
Tôi chưa kịp nói gì nó đã cúp máy. Tôi có nên từ chối không? Cái quán cũ mà nó nói chính là cái quán tôi đã không còn muốn quay trở lại nữa... Chiều thứ Bảy, tôi đến đúng hẹn và lại ngồi đúng cái góc quen thuộc đó. Sau một chút khó chịu vì mình đã phản bội mình, tôi lập tức cảm thấy dễ chịu vì những điều thân thuộc đã trở về trong tôi. Tôi không thể dối lòng, thật ra là tôi cũng muốn cho mình thêm một cơ hội nữa để được gặp lại anh. Chỉ một lần này nữa thôi! Biết đâu...
Đang ngồi suy nghĩ vu vơ thì có tiếng tin nhắn đến, của cô bạn thân: "Tao xin lỗi, sếp tao gọi bất chợt nên tao không thể ra với mày. Mày đừng giận. Nhắn tin lại cho tao khi nhận được tin này".
Trung
Chuyến công tác tỉnh ngày thứ Bảy kết thúc vào lúc bốn giờ chiều. Tôi mệt lả người vì cả ngày phải chụp ảnh. Đã thế con đường có quá nhiều ổ gà, xóc lên xóc xuống khiến tôi càng mệt mỏi.Sài Gòn mùa mưa dễ chịu lắm! Không còn cái nắng oi bức khiến người ta chỉ nhìn thôi là muốn đánh nhau. T

1[2]3
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

The Soda Pop