pacman, rainbows, and roller s
Những người đàn ông lớn

Những người đàn ông lớn

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 164

Những người đàn ông lớn


- Em nghĩ anh là mối tình lớn của em? Anh là người đàn ông lớn duy nhất của em? Chị cũng từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ chị hiểu anh quá nhỏ bé, muôn đời là cậu bé rất cần người khác, nhiều người khác vây quanh mình, anh cần sự chú ý, hào quang, yêu thương, sự ngưỡng mộ như con nghiện. Anh nói láo để được sùng bái, và anh nói thật để được yêu thương. chị yêu anh hơn vì như vậy, vì anh quá nhỏ bé và anh cần chị.
- Em có yêu anh nữa khi biết anh nhỏ bé, tầm thường và lừa dối không?
- Chị biết em cần thời gian suy nghĩ trước khi trả lời có hay không. Nhưng chị có thể trả lời ngay- chị vẫn yêu người đàn ông đó.Và anh là của chị, bao giờ cũng vậy.Cho đến chết. Sẽ là như vậy!
Chị đứng lên khoan thai bước đi, dịu dàng vuốt ve cái bụng tròn căng:
- Nó đạp chị đấy em ạ, nó biết khi nào mẹ nó xúc động mà! Em yên tâm, chị sẽ không ép buộc em làm gì cả.Chị biết em sẽ làm điều em cần làm.Người như em không cần ai phải nói nặng lời và nói nhiều đâu. Nhưng em sẽ không gặp anh nữa làm gì. Anh sẽ đưa chị ra nước ngoài sanh, anh cứ khăng khăng như vậy, cái mode bây giờ như vậy em ạ. Chị đã nói rồi, anh có nhiều ý thích ngông cuồng trẻ con lắm!
Chị đi rồi, mùi nước hoa Lancome sang trọng vẫn nồng nàn trong không gian nhỏ hẹp của căn nhà thuê. Mùi nước hoa như làm em nhiễm độc, em chưa bao giờ xài nước hoa, anh nói anh không thích mùi nước hoa!
Chị nói đúng. Anh không bao giờ còn gặp em nữa. Anh biến mất đầy bất ngờ và dứt khoát như ngày anh đến.
Em chỉ gặp lại anh trên báo chí, tivi, và em đau đáu săn lùng tin tức của anh. Em đau đớn tuyệt vọng vì mất anh, và chợt hiểu ra rằng rằng em chẳng là gì của anh cả, Không là 1 cái chấm nhỏ trong đời anh, Không để lại dấu vết gì. Em không hề có số phone thật của anh. Không biết anh ở đâu. Không có bất cứ dấu vết nào của anh để lần theo. Ngoài những món quà đắt tiền hào nhoáng mà trợ lý của anh mua vội vã ở sân bay sau những chuyến công tác nước ngoài và phân loại chi tiết món nào cho ai. Em đã từng ở trong danh sách quà tặng của anh. CHỉ có vậy thôi!
Sau đó ít ngày, giám đốc của em gọi em lên, rất nhẹ nhàng thông báo là em nên chuyển công tác, vì chuyên môn của em cần được phát triển và nâng cao hơn trong môi trường thuận lợi hơn.
Em từ chối lời đề nghị chuyển công tác về 1 chi nhánh khác ở tỉnh xa. Em vội vã xin nghỉ việc, ra đi không 1 lời từ biệt. Mà cũng chẳng ai buồn từ biệt em, mọi người len let' nhìn em vơi cặp mắt hả hê nhưng dè chừng.
Em chưa bao giờ nghe 1 lời nào từ anh, 1 tin nhắn ngắn gọn cũng không có. Chiếc điện thoại bé bỏng nhỏ xinh quà tặng của anh vẫn luôn ở chế độ mở chờ đợi, dù em đã đổi nhiều điện thoại khác, đắt tiền hơn. Số sim đặc biệt anh mua riêng cho em (hàng chục triệu đồng như anh tự hào nói), em không bỏ đi, em vẫn xài với hy vọng mơ hồ anh còn nhớ đến.
Nhưng không bao giờ anh nhớ đến nữa.
Niềm hy vọng duy nhất của em là mổi đêm, trước chiếc tivi 45 inches to đùng chiếm hết góc phòng, em ngồi dán vào màn hình và kênh yêu thích của em là thời sự, tất cả thời sự của các kênh, các đài. Em lần dò theo anh. Tim em đập dồn dập mổi lần anh lướt qua trong 1 chương trình thời sự. Mắt em sáng rực dán chặt vào từng động tác của anh khi anh phát biểu, anh đi thăm 1 công trình, vào bàn tay điệu đàng của anh chém vào không khí mỗi lần anh nói trước đám đông, vào đôi mắt lấp lánh thông minh sau làn kính trắng và nụ cười thân thiện chiêu dụ lòng người...Tất cả những thứ thần thuộc nay đã vĩnh viễn xa rồi.
Chỉ có 1 điều làm em đau thắt lòng. Sau nụ cười sảng khoái rực sáng của anh, em bắt gặp, và ngày càng thường xuyên hơn, góc tối đen lạnh lẽo chết chóc trong mắt anh.
Ngày nào đó góc tối sẽ chiếm lấy anh trọn vẹn. Sẽ tiêu diệt phần sáng trong anh.
Và ngày đó em tin đang đến rất nhanh.
Lê Uyên







12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)