. Một tình yêu bắt đầu...
Nhưng...ngày hôm nay, đứng trước quán cà phê này, hạnh phúc đâu còn? Có chăng thì chỉ là chữ "tình" giữa con người với con người. Nó hôm nay đã khác với nó của một năm trước, tóc căt ngắn để mái bồng bềnh, nâu hạt dẻ, cái áo len nam ba lỗ màu trắng khoác ngoài, thật chẳng khác nào một cậu trai xinh xắn với dáng vẻ lãng tử, lạnh lùng. Chỉ có anh là vẫn thế, như trái tim anh vẹn nguyên, như tình cảm của anh tròn đầy. Quán cà phê cũ, chỗ ngồi cũ, thói quen cũ, con người chẳng còn mới nhưng trái tim thì cảm xúc lạ.
- Hai cà phê sữa nhé chị chủ quán!
Anh gọi to rồi nhìn nó, vẫn thế, không nói nhiều, cái mặt buồn buồn, búng ra sữa kia của cô khiền anh không cầm lòng được mà nhéo một cái:
- Đáng yêu quá!
Chị chủ quán xinh đẹp bước ra, trên tay là hai li cà phê đẹp mắt đang bốc khói nghi ngút
- Mời hai bạn nhé!
Anh đưa cốc cà phê lên mũi rồi hít hà, ra vẻ rất hài lòng rồi nhấp một ngụm.
- ÒA....
Nó thấy anh như thế thì cũng cầm lên uống, nó đã quá quen với hương vị này.
Chẳng thấy nó trả lời, bỗng cảm thấy mình thật lố bịch, khoảng không gian trở nên vắng lặng. Biết nói gì đây?
- Đừng như thế, mình chia tay nhau rồi.
Nhẹ, lạnh. Anh hụt hẫng. Phải! Anh đang nghe nhầm, mọi việc tối qua là một cơn ác mộng. Sáng sớm thức dậy, anh đã nhủ với bản thân mình đó chỉ là một cơn ác mộng không hơn không kém. Vội vàng lấy chiếc xe máy phóng qua nhà Tuyết và quyết định sẽ hâm nóng tình cảm của hai đứa trong những ngày mùa đông. Nhưng giờ, chính nó, chính nó đã nói rằng họ chia tay...
Một lần nữa Tuyết bỏ đi trước mặt anh, hệt như cái lần cô đồng ý làm bạn gái anh.
Đông chết sững, ngồi im, màu như ngừng chảy và cô đặc lại, khó thở quá! Những kí ức tối qua như cuộn băng tua chậm, như từng mảnh vỡ găm vào trái tim, cuộc đời anh.
....
Nó đi bên cạnh là một cô nhóc thật xinh, hai bím tóc dày, và rất dễ thương. Một lạnh lùng - một ngây thơ khoác tay nhau vui vẻ đi vào quán cà phê. Đông không
nói gì, chỉ vui vẻ bước theo sau. Anh đẩy cửa bước vào, chọn cho mình chỗ ngồi gần nó.
- Tuyết...
Nhẹ như khi anh gọi tên nó, giọng cô nhóc có gì đó như đang làm nũng.
- Tuyết mau bỏ anh chàng đó đi, em không thích chút nào cả! Em không muốn chia sẻ Tuyết cho ai đâu!
Đông nghe xong mà giật mình, trong lòng dấy lên một sự lo lắng nhưng vẫn tiếp tục chú ý lắng nghe.
- Người ta không muốn, không muốn đâu, xong năm nay em và Tuyết sẽ kết hôn được chứ? Mình yêu nhau thế là đủ rồi, bố mẹ cũng đã đồng ỳ rồi mà!
Đoàng! Tiếng sấm vang lên, cơn mưa rào hiếm hoi chợt đổ xuống, lạnh buốt, con tim anh giờ đây cũng vậy, tê dại đến không còn cảm nhận được cái lạnh của thờitiết, cái lạnh của mưa bất chợt. Muôn thuở là vậy, ông trời rất biết trêu ngươi số phận con người, sao cứ đến lúc này là mưa chứ. Chẳng biết bao giờ Tuyết và cô nhóc đã trở về. Giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh nóng hổi.
- Mình đang khóc à?
Anh tự hỏi rồi giơ bàn tay lên, nuốt gọt nước mắt vào trong miệng
- Mặn chát!
Rồi khóe mắt anh rơi xuống vô số những giọt nước, anh đưa tay lôi điện thoại và bấm số của nó.
- Alo
Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc vang lên, anh sợ hãi, giọng run run.
- Tối nay em đi chơi à?
- Vâng
-....
- ....
-Người em yêu à?
-...
Không có câu trả lời, vậy là những gì anh thấy lạ sự thật, nhưng anh không muốn tin.
- Mình chia tay đi. Em chưa từng thích hay yêu anh, chỉ là kiếm một cảm giác mới lạ thôi, người em yêu là...VY
Cụp...Tiếng điện thoại bên kia dập xuống, anh buông thõng tay. Vậy là từ trước đến giờ chỉ mình anh yêu đơn phương, là anh mù quáng khi không nhận ra tính cách bất thường của nó? Anh đã mất tất cả với người anh yêu! Anh khóc...Trong đời chưa bao giờ anh khóc nhiều đến vậy.
Chẳng hiểu mình về nhà bằng cách nào, anh nằm vật xuống giường rồi tự thưởng cho mình hai viên thuốc ngủ, có lẽ sẽ tốt hơn và sáng mai mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Thế kỷ 21, con người ta hiện đại, tiến bộ, chuyện hai người đồng giới yêu nhau đã trở nên không còn xa lạ, anh thường hay cười mỉa mai và chẳng quan tâm đến chuyện đó. Chỉ có điều anh không ngờ điều đó lại xảy ra với chính anh - nhân vật chính mù quáng đến mức đáng thương. Anh bật cười, cười chính mình, vậy là bắt buộc phải từ bỏ, bắt buộc phải tự mình gặm nhấm nỗi nhớ khi đêm xuống. Uống cạn cốc cà phê đã nguội, ngó lại nơi này một lần, anh tự nhủ sẽ không bao giờ đặt chân tới đây nữa. Đông đứng dậy và đi về.
...