n liên hoan mừng đại thắng lợi. Em nói nhà em có chút việc phải về luôn nên không đi cùng được. Mọi người có vẻ xuống tinh thần một chút rồi sau đó lại vui vẻ ầm ĩ lại ngay lập tức, hô hào nhau ra quán cũ. Tôi thì còn vài việc phải sắp xếp lại một chút nên nói rằng ra sau.
Chạy lên ban tổ chức, rồi lo mấy việc lặt vặt, cũng phải đến cả tiếng đồng hồ mới xong. Lúc tôi từ trên văn phòng đi xuống, tôi gặp em. À thực ra nói gặp cũng không đúng lắm, chỉ là nhìn thấy thôi. Em ngồi bó gối thất thần một mình nơi góc cầu thang và lặng thinh. Cái im lặng ẩn chứa hàng tá tâm sự phía sau đôi mắt trong trẻo ngây thơ.
Em đang khóc! Tôi dám chắc là thế, mặc dù em không phát ra một tiếng nấc nhỏ nào và góc ấy thì quá tối để tôi có thể nhìn rõ những giọt nước mắt trên khuôn mặt em.
Trong một khắc mà thông tin chưa kịp lên não để qua xử lý, đôi chân tôi đã hướng về phía em như một phản xạ vô điều kiện. Đến khi phát hiện ra bản thân mình đang lại một lần nữa rơi vào cái hố ấy, tôi vội vàng đổi hướng và tiến về phía nhà xe. Nếu tôi ở đó lâu hơn, tôi không chắc liệu mình có đủ bản lĩnh mà không bước đến bên em an ủi và như thế thì lại sẽ càng yêu em nhiều hơn. Mà không phải như vậy thì sẽ càng tự làm mình đau thêm hay sao? Tôi là một thằng rất biết tự yêu bản thân mình.
Giá như tình yêu có nút Pause...
Và tốt hơn hết là nó nên có cả nút Stop và Next!
4. Phép cược
Trên đường từ văn phòng ra nhà xe, chỉ tầm mấy chục mét thôi, tôi thề là không dưới hai mươi lần tôi đã có ý định sẽ quay lại và tìm em. Nhưng rồi, cái cảm giác tồi tệ ấy cứ kéo đến và xâm chiếm lấy trái tim tôi. Tôi biết giờ này em đang rất đau, nhưng còn tôi, trái tim tôi biết phải làm sao đây? Nghĩ vậy, bước chân của tôi cũng nhanh hơn, giống như đang chạy trốn, trước khi chính bản thân mình lại đổi ý và quay ngược lại.
Tôi leo lên xe và phóng một mạch đến quán cũ của chúng tôi. Cảm giác thứ gió lạnh toát cứ táp vào mặt khiến người ta tỉnh táo ra nhiều, trí óc dường như cũng lạnh lùng hơn nhiều/ Khi tôi đến, đồ ăn đã bưng ra. Cả nhóm chúng tôi vẫn ồn ào như lúc nào cũng vậy và vui vẻ nâng ly cạn chén.
Cái không khí tưng bừng liên hoan khiến tâm trạng tôi dường như cũng bớt trùng xuống. Không phải chúng tôi đã luyện tập trong nhiều tháng giời chỉ để chuẩn bị cho lễ hội lần này sao, không phải cũng rất xứng đáng được ăn mừng một cách vui vẻ nhất để tự khích lệ bản thân hay sao? Chúng tôi hò reo ầm ĩ làm loạn cả quán lên, có lúc hứng chí cả nhóm còn bật nhạc bài Yosakoi trong điện thoại, cầm Naruko và đứng dậy nhảy luôn! Nhảy nhót chán chê, tự nhiên một vài đứa khởi xướng lên đi hát karaoke, thế là cả nhóm lại rút quân. Đúng lúc ấy, một người nhóm chợt nhắc đến em:
- Tiếc quá, Amio mà cũng đi được thì có phải đông đủ vui vẻ không? À hay ai gọi điện hỏi xem Amio hết bận chưa, rủ đến quá karaoke tăng hai luôn?
Mọi người đều nhao nhao lên kịch liệt tán thành và giao phó việc gọi điện này cho tôi! Tôi khá khó xử, nhưng vì mọi người đều nhìn mình nên không tiện từ chối, với tay lấy điện thoại và ấn số của em. Điện thoại đổ chuông nhiều hồi liên tiếp mà không có người nghe. Tôi hơi lo cho em, không phải em vẫn đang ở đó mà chưa về đấy chứ? Mọi người đều nhìn tôi chờ đợi. Tôi không để lộ cảm xúc, vẫn nói tự nhiên:
- Chưa nhấc máy. Ồn quá, để mình sang bên này gọi lại. Mọi người cứ đi trước đến đó đặt phòng đi rồi mình qua luôn đây!
Đám đông ồn ào lại kéo nhau đi. Tôi gọi lại hai cuộc nữa, em vẫn chưa nhấc máy! Tôi thật sự cảm thấy đau lòng. Em vì một người mà khóc suốt mấy tiếng đồng hồ, còn tôi vì em mà trái tim như muốn tan ra.
Và thế là tôi quyết định quay lại nơi ấy tìm em. Một phép thử nhỏ: nếu tôi quay lại và em vẫn ở nơi ấy, tôi sẽ bất chấp tất cả, kể cả những mảnh vỡ găm vào tim ấy, để tiếp tục ở lại bên cạnh em như trước. Còn nếu em không ở nơi ấy, tôi sẽ coi như mọi thứ đã chấm dứt và sẽ cố gắng càng để mình xa em bao nhiêu càng tốt. Thế nên ông trời ạ, câu trả lời này phiền Người quyết định giùm con!
Đôi lúc người ta cần dũng khí để làm một việc gì đó đến từ vận mệnh. Vận mệnh sẽ quyết định em có thật sự là mảnh ghép của tôi hay không.
Tôi phóng xe trở lại triển lãm với tốc độ nhanh nhất có thể. Bác bảo vệ nhìn thấy tôi và ngỡ ngàng:
- Cháu ơi, lễ hội tàn lâu rồi!
- Vâng cháu biết rồi ạ, cháu để quên đồ nên quay lại lấy thôi ạ!
- Thế nhanh lên nhé, triển lãm sắp đóng cửa rồi!
- Vâng ạ!
Tôi cất xe rồi lại chạy như bay đến chân cầu thang dưới văn phòng. Em vẫn ngồi đó, lặng thinh và trầm mặc như lúc tôi đi. Và trong tim tôi lúc ấy đã hình thành một quyết tâm lớn sẽ che chở và bảo bọc cho cô gái nhỏ bé ấy dưới bầu trời rộng lớn này. Tôi rút điện thoại ra và nhắn tin cho một người trong nhóm: "Mình có chút việc rồi, không đi kara