XtGem Forum catalog
Phải như thế ư?

Phải như thế ư?

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 487

Phải như thế ư?

nh.
- Chỉ xảy ra khi em đi với anh thôi. Tức là em tạo cho họ cơ hội so sánh – Cô gái hơi so vai – Nhưng rốt cuộc, nó chứng tỏ cố gắng của chúng ta thành công.
Một cảm giác khó chịu len lỏi trong Hạo. Ở khía cạnh nào đấy, anh hài lòng với hình ảnh bên ngoài mới mẻ của mình. Nhưng sâu thẳm, anh căm ghét nó. Nó không là anh. Nó thuộc về một tham vọng thầm kín và xuẩn ngốc mà sau khi ra đời, anh không thể kiểm soát nó toàn vẹn. Hạo nói to, bực bội:
- Ta sẽ không tới mấy quán máy lạnh nữa. Thế thôi!
Đôi mắt rộng của Minh đột nhiên tối sầm, như người ta đóng lại những cánh cửa. Cô nở nụ cười nhợt nhạt:
- Phải như thế ư? Em và anh đâu cần bắt mọi sự quay về chỗ cũ. Cứ sống theo những gì chúng ta có thể chạm tới. Như thế khôn ngoan hơn...
Hạo im lặng. Những buổi chiều sau đó anh trở lại đón Minh trước cổng trường đại học. Sắp hết mùa xuân rồi. Những vòm cây bên kia đường thôi xanh non, màu lá thẫm và mùi thơm nồng của mùa hè sắp đến gần. Những cơn mưa lâu hơn, to hơn. Trời muộn tối. Ánh sáng tỉnh táo khiến các câu chuyện trên băng ghế trạm chờ xe bus rời rạc.
Dần dần, Hạo thưa đến chờ Minh. Anh bận rộn những buổi quay phim mới. Công ty J. ngỏ lời nhận anh về làm P.R sau tốt nghiệp. Hạo kiếm nhiều tiền, đổi xe, thuê một căn hộ chung cư mới. Hình ảnh của anh trên các phương tiện truyền thông sát với những gì anh có. Chừng như mọi việc đã lăn theo con đường Minh dự định.
Thế nhưng vẫn có một điều gì chuệch choạc mà Hạo không thể gọi tên. Khuya, đứng bên cửa sổ nhìn xuống vô số xe bus chạy về các con đường xa xăm, anh thầm cảm giác không nắm giữ nổi một điều gì quan trọng đang bỏ mình trôi đi.

***
Nhân viên bưu điện mở thùng thư vàng buổi chiều. Không có lá thư nào. Anh ta bỏ đi. Hạo gạt chống xe, ngồi xuống băng ghế sóng quen thuộc. Một chiếc xe bus ngang qua, người lơ đập thùng xe ầm ầm. Minh hiện ra từ cổng trường. Theo thói quen, Minh nhìn sang bên đường. Đôi mắt to màu tro đặt lên anh đăm đăm. Rồi cô rảo bước nhanh hơn.
- Anh lại đến đón em sao? – Giọng nói Minh không giấu vẻ mừng vui.
- Hơn hai tuần rồi em không gọi điện cho anh. - Hạo nhắc.
Đột nhiên, gương mặt Minh lại như khép kín. Hạo nhận ra tay Minh cầm một phong bì xanh. Minh ngồi xuống bên anh nhẹ nhàng. Chừng như cô muốn nói thật nhiều. Nhưng rồi cô chỉ thở nhè nhẹ:
- Em đang định gửi cho anh một bức thư đây. Thế mà tình cờ anh lại đến. Trước sau gì cũng đến ngày ta không hẹn hò nữa. Em đã muốn anh thay đổi. Nhưng anh thay đổi, em lại không thể làm quen con người mới nơi anh. Nhưng đành vậy, sống mà...
Họ nhìn lá thư nhẹ tênh trên những ngón tay Minh run rẩy. Mưa. Cô gái mở cái ô nhỏ, bước tới cái thùng thư vàng cũ xưa. Những hạt nước từ nóc ô văng ra chung quanh, xanh li ti. Một cái xe bus khác lại đến. Cô bước lên xe, ngoái nhìn Hạo: "Cứ thế, anh nhé...".







12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)