Qúa trẻ con. Nhưng… rất quyến rũ!

Qúa trẻ con. Nhưng… rất quyến rũ!

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 521

Qúa trẻ con. Nhưng… rất quyến rũ!

ẫn đầu trường trong 3 năm qua. Ngoài ra, công việc kinh doanh của Minh cũng phát triển..."
Tôi chẳng biết nên tin vào lời giới thiệu kia, hay là nên tin vào những gì mà Minh vẫn nói với tôi, qua điện thoại.
Cuối giờ, tôi tách mình ra khỏi đám đông bên dưới sân khấu.
Đưa mắt dáo dác tìm Minh, nhưng cậu ấy đã biến mất. Tôi vội lục điện thoại để gọi cho Minh, nhưng rồi nhìn chiếc điện thoại đã sập nguồn vì hết pin, tôi đành bất lực.
Rời tòa soạn, tôi đi bộ ra bến xe Bus. Cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ. Một giấc mơ mà tôi không biết nó có phải là thật hay không. Một giấc mơ mà tôi vẫn nghĩ, chắc là tôi đang nằm mơ thật.
Rồi cho đến khi sau lưng có vang lên tiếng gọi, tôi mới biết, đây không phải là một giấc mơ.
- Ki?
Tôi biết, tôi biết đấy là Minh. Vẫn cách nửa hỏi, nửa như gọi ấy chẳng lẫn đi đâu được. Nhưng tôi không quay lưng lại, chính xác là không đủ can đảm để đối mặt với Minh, đối mặt với những gì tôi vừa trải qua. Minh không sang Mĩ, sao lại dối tôi làm chi?
Tôi nghe thấy tiếng bước chân rất gần, Minh xuất hiện trước mặt tôi với nụ cười tinh anh quen thuộc, nhẹ nhàng hỏi.
- Bất ngờ lắm đúng không?
Tôi vẫn im lặng. Sau tất cả, rốt cuộc thì Minh vẫn chẳng coi tôi là một người bạn được. Tôi thậm chí còn không được biết sự thật, vẫn còn tin những gì Minh nói.
- Xin lỗi Ki. Thực ra Minh không có đi Mĩ.
- Vậy nếu hôm nay không gặp Minh ở tòa soạn, thì Minh định nói dối Ki đến bao giờ? - Tôi hỏi.
- Minh cũng vẫn gặp Ki vào hôm nay. Vẫn sẽ nói cho Ki sự thật. Sẽ nói cho Ki biết lí do vì sao Minh không đi Mĩ. Nói tất cả. Tin Minh đi.
Tôi còn nhớ vào cuộc điện thoại cuối Minh gọi cho tôi, Minh có nói "Thứ năm tuần này, gặp Ki ở Hà Nội nha". Khi ấy, tôi tưởng Minh nói đùa, chỉ cười.
Nhưng giờ thì, tôi gặp Minh ở Hà Nội. Như những gì Minh đã nói. Nhưng bất ngờ quá!
Đắn đo một chút, tôi có hỏi Minh.
- Vậy sao Minh không đi Mĩ?
***
Minh và tôi cùng đi bộ qua những con phố cổ quen thuộc. Giữ lời hứa, tôi có dẫn Minh tới một vài góc khác của Hà Nội, ngồi xuống một quán vỉa hè ăn bún than, cùng Minh chụp vài tấm ảnh về Hà Nội. Hà Nội hôm nay vẫn nhộn nhịp như vẻ vốn có.
Minh chở tôi về bằng chiếc xe đạp quen thuộc. Tôi không nghĩ rằng Minh còn giữ nó. Chiếc xe đạp màu vàng chanh vẫn cùng tôi và Minh băng qua những con đường đầy cúc trắng những ngày nắng, lẫn cả vào những cơn mưa chuyển mùa, và giờ, nhẹ tênh lướt qua những quán vỉa hè quen thuộc. Đường về nhà tôi, là những kỉ niệm về Minh, bởi tôi nhớ ngày đó, tôi cố tình chuyển nhà tới nơi này, vì con đường này là một phần trong kí ức của tôi về Minh.
Minh vẫn im lặng suốt một quãng đường dài. Tôi đoán, cậu ấy cũng bất ngờ lắm khi thấy con đường quen thuộc ngày xưa. Nhưng, tất cả cũng chỉ là những mảng kí ức phút chốc rực lên. Như những đốm lửa đã lụi tàn bỗng lóe sáng khi gặp một cơn gió thoảng qua. Chỉ có vậy mà thôi!
Nhưng cũng vừa mới đây thôi, khi tôi có hỏi "Vậy sao Minh không đi Mĩ". Minh nói:
"Vì ở Mĩ không có Ki." Tôi có thấy trong mắt Minh hình ảnh lúng túng của mình. Tôi biết rằng Minh đang rất nghiêm túc, và tôi cũng biết rằng, trái tim mình không yếu mềm.
Tôi cười, rồi dẫn Minh dạo quanh Hà Nội. Tôi chỉ biết làm như vậy!
Ngồi sau xe, tôi nhìn những vạch đường trắng đang chạy lùi, hỏi nhỏ.
- Minh vẫn luôn là một học sinh xuất sắc. Đúng không?
Vòng quay xe đạp vẫn chầm chậm, tiếng Minh cười lẫn vào trong tiếng gió đang ù ù bên tai tôi.
- Ừ. Tớ đã rất cố gắng. Còn Ki thì sao? Cả Ju nữa?
Tôi có thấy giọng Minh hơi lạc khi nhắc đến Ju. Xốc lại chiếc balo trên vai, tôi vẫn nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại đang hết pin của mình, đáp.
- Ki vẫn vậy. Ju thì vẫn luôn nghịch ngợm và phá phách. Cả ngày mà hai đứa không cãi nhau, chắc mùa hè có tuyết mất.
- Hai người vẫn là một đôi hài hước. - Minh đùa.
Tôi im lặng không đáp. Bây giờ đã gần 10 giờ tối. Tôi biết rằng Ju sẽ lo lắng khi thấy tôi về muộn, sẽ bực mình nếu gọi điện cho tôi mà không được. Bỗng dưng, thấy muốn về nhà ghê gớm.
...
Chỉ cần qua khúc cua này, rẽ vào một con ngõ nhỏ và đi bộ chừng 5 phút là tới nhà tôi. Tôi kêu Minh dừng xe lại. Thấy vậy, Minh ngạc nhiên hỏi.
- Ủa. Tưởng Ki nói nhà Ki qua khúc cua này.
Tôi xua xua tay, cười.
- Thôi. Minh về trước đi. Ki đi bộ về được mà.
- Sợ Ju hiểu lầm hả?
Câu hỏi ngược lại của Minh khiến tôi có chút đắn đo. Sau rồi không hiểu mình đang suy nghĩ điều gì, tôi gật đầu cái rụp. Minh cười xòa.
- Haha. Ừ. Vậy Ki đi trước đi. Hẹn gặp lại.
Tôi đáp ừ, rồi cũng nhanh chóng rẽ vào con đường quen thuộc.
...
Cổng vẫn mở và nhà bên cạnh điện bật sáng chưng. Tôi biết rằng Ju vẫn thức, nhưng tôi cũng không đủ dũng khí để liếc qua phòng Ju, định bụng về nhà cắm sạc điện thoại, nhắn tin cho Ju và ngày mai sẽ cho Ju biết chuyện về Minh. Nghĩ vậy, tôi

12[3]4567
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Insane