Ra khỏi bàn phím thôi, “người yêu” ơi !
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 684
út ấy là cái nick của gã :“ Đẹp trai”.
Trong khi chú mèo Bi của tôi ăn như bị bỏ đói trên chiếc bàn, chàng trai lạ mặt phía trước hồn nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện chúng tôi, nheo mắt vẻ suy nghĩ.
- Anh là “đẹp trai”. Người yêu “ xấu gái” đúng không nhỉ?
Chàng trai mỉm cười, giọng nói tinh nghịch nhưng chẳng mang ý trêu đùa. Trong giây lát, tôi thóang thấy đôi mắt đen dài của người đối diện đang nhìn mình, tôi khẽ đẩy gọng kính, đưa mắt sang phía Trâm Anh.
Cô bạn tươi cười nhìn tôi, rồi hít một hơi thật sâu, đôi mắt đậm macara của Trâm Anh nhìn thẳng vào chàng trai đối diện.
- Hi, em là Trâm Anh. Rất vui được gặp anh.
Người đối diện có chút ngập ngừng, rồi cũng đưa tay nắm lấy bàn tay đang bỏ lửng giữa bàn của Trâm Anh. Sau cái bắt tay chào hỏi, Trâm Anh hồn nhiên quay sang tôi, giới thiệu.
- Đây là Du, bạn cùng lớp với em. Chúng em tình cờ gặp nhau ở KFC nên……
Trâm Anh ngập ngừng, chàng trai nọ quay sang nhìn tôi, khẽ mỉm cười. Tôi ngẩng đầu lên, gượng gạo bắt tay anh ta, rồi lại chăm chú nhìn vào chú mèo Bi trước mặt.
- Anh là Quân. Nếu em thích thì cứ gọi anh là “ người yêu” hoặc “đẹp trai” như chúng ta vẫn từng gọi.
Tôi nghĩ đó là câu mà Quân nói cho cô bạn bên cạnh, nên tôi cũng chẳng mảy may ngước lên theo dõi. Tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ của Trâm Anh, rồi tiếng chân phục vụ mang tới 3 suất KFC cùng ba lon coca nhỏ bày trên mặt bàn.
- Chắc đây là chú mèo tên Bi của em. Trông nó dễ thương đấy.
Tiếng Quân vang lên và sau đó là tiếng trả lời nhỏ nhẹ của Trâm Anh.
- Vâng. Đây là con mèo mà em thích nhất đấy.
Chú mèo Bi của tôi đang ăn khoai tây rán, nghe thấy tên mình liền vội ngẩng khuôn mặt béo ú của nó lên. Vốn dĩ, trông nó đã to sụ, bỗng nhiên lại xù hết lông lên trông không khác gì một cuộn bông tròn vo. Tôi tiện tay cào cào bộ lông cho nó, Bi dụi cái đầu ngồ ngộ của nó vào tay tôi, rồi bước vài bước trên chiếc bàn đang nghi ngút hương gà rán.
- Bi có vẻ nghe lời em nhỉ?
Quân đưa đôi mắt vẻ nghi ngờ nhìn tôi, tôi cười trừ, đáp ngắn gọn.
- Em hay sang nhà Trâm Anh chơi, nên Bi cũng quen em.
Trâm Anh ngồi cạnh cũng lên tiếng giúp tôi.
- Vâng, em với Du hay qua nhà nhau chơi lắm. Bi cũng quý Du.
- Anh có thể bế Bi được không?
Lời đề nghị bất ngờ của Quân khiến cả tôi và Trâm Anh quay sang nhìn nhau, lúng túng. Bi là con mèo rất ương bướng, nó không thích người lạ động vào người và vuốt ve nó. Tôi lên tiếng thanh minh.
- Hình như Bi không thích người lạ anh ạ.
- Anh mà lạ à? Cả tháng nay ngày nào anh chẳng nhìn thấy avatar của nó.
Quân trả lời nhẹ bẫng, rồi nhanh như chớp, anh ta nhấc bổng con mèo vào lòng, vuốt nhẹ bộ lông trắng tinh mềm mại của nó.
Có chút giật mình, chú mèo mập mạp của tôi kêu meo meo hai tiếng, rồi khi nằm gọn trong lòng của Quân, nó đưa đôi mắt gườm gườm nhìn người đối diện, rồi lại mang đôi mắt long lanh to tròn nhìn tôi, tôi nheo mắt nhìn nó, Bi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Quân.
Kể cũng lạ, đây là lần đầu tiên nó chịu để yên cho một người lạ ôm nó như vậy. Tôi dè chừng nhìn Quân, rồi cúi xuống lon coca trước mặt, khuấy đều.
Giọng Quân lại vang lên.
- Anh cho nó ăn gà rán nhé?
- Nó ghét ăn da gà lắm, anh nhớ bỏ da trước khi cho nó ăn, không là nó sẽ nôn ra người anh đấy.
Tôi thuận miệng trả lời ngay sau lời đề nghị của Quân. Quân không tỏ vẻ ngạc nhiên sau lời hướng dẫn của tôi, trái lại anh ta chỉ cười rồi thốt lên.
- Thú vị thật.
Như chợt hiểu ra, tôi quay sang nhìn Trâm Anh. Cô bạn vẫn chăm chú theo dõi anh chàng trước mặt khi anh ta cho con mèo của tôi ăn. Rồi bỗng dưng, cô bạn đẩy ghế, tiến về phía Quân, tươi cười.
- Để em giúp.
Tôi đẩy gọng kính, chăm chăm nhìn vào mấy viên đá đang tan chảy trong cốc coca trước mặt. Tự tách sự tập trung của mình ra khỏi cảnh tượng phía trước.
Đó có lẽ là cái kết thúc viên mãn nhất.
Cuộc nói chuyện giữa Trâm Anh và Quân kéo dài hơn 30 phút sau đó. Nội dung xoay quanh sở thích của chú mèo Bi. Kì thật thì cô bạn Trâm Anh của tôi có tài nói chuyện. Cô bạn nói không hề vấp váp một chút nào mặc dù những thói quen của Bi chẳn