XtGem Forum catalog
Rồi em sẽ quên anh nhanh thôi

Rồi em sẽ quên anh nhanh thôi

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 149

Rồi em sẽ quên anh nhanh thôi

?
Tôi phát ngán về những câu chuyện làm ăn do anh kể, đến nỗi mà tôi khinh ghét lây cả những đồng tiền. Nó đúng là 1 con ác quỷ, nhẫn tâm ăn mất trái tim và lý trí của những kẻ có khát khao làm giàu. Với họ, có tiền là có tất cả sao? Tiền có thể mua được hạnh phúc, mơ ước và tự do không?
Từ 1 chàng trai bản lĩnh, thực tế trong suy nghĩ và hành động thì bây giờ, tôi chỉ thấy 1 kẻ sống vô cùng thực dụng, 2 chữ Tiền tài và Danh vọng được anh đặt lên hàng đầu. Có thể người ngoài nhìn vào sẽ thấy ngưỡng mộ và khao khát được làm cô gái bên cạnh anh, nhưng tôi thì chỉ thấy anh thật đáng thương khi đã vô tình bị đồng tiền đánh cắp trái tim của mình. Trong khi đó anh vẫn cứ đang nghĩ rằng Đồng tiền đang phục vụ cho anh?
Kỳ thi đại học gần đến, tôi gặp anh và nói rằng mình sẽ thi Học viện âm nhạc, khoa Nhạc lí, anh đã phản đối vô cùng kịch liệt. Tôi hoang mang không hiểu, và thật thất vọng khi tôi nhận được lý do từ anh rằng: " Đó là 1 nghề không có tương lai và ổn định kinh tế. Em có đàn hát cả năm chắc gì đã bằng lương anh 1 tháng?". Mặc kệ khi tôi giải thích đó là ước mơ từ nhỏ của mình, anh vẫn không đồng ý. Khủng khiếp nhất là khi anh đem tình cảm của chúng tôi ra đe dọa: "Nếu em yêu anh thì hãy nghe lời của anh!"
Anh đứng dậy bỏ đi, còn tôi thẫn thờ nhìn 4 bức tường xung quanh cười nhạt. Thực ra, tôi có còn yêu anh không... tôi cũng không rõ. Là anh quá thực dụng hay đơn thuần chỉ là 1 suy nghĩ thực tế, muốn tốt cho cuộc sống của tôi sau này??? Tôi hoàn toàn không rõ...
Khoảng cách xa nhất không phải là khi chúng ta xa nhau, mà là khi trong tim ta không còn nhau nữa.
Hạnh phúc lớn nhất không phải khi tới đích mà là cảm giác trên từng chặng đường đi ♥
Thời gian ôn thi Đại học, thay vì ôn luyện thanh nhạc, anh lại dẫn tôi đi gặp gỡ đồng nghiệp trong công ty và cấp trên của mình. Đều là những người nổi tiếng trong giới doanh nhân. Tôi chỉ thực sự hiểu ra vấn đề khi anh tuyên bố "Sau này, em sẽ làm ở công ty anh. Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc, như vậy mình sẽ có nhiêu thời gian ở bên nhau hơn!". Vậy hóa ra, chúng tôi gặp nhau chỉ vì công việc? Và anh gạt bỏ ước mơ của tôi sang 1 bên chỉ để tôi phục vụ ý muốn của anh thôi sao? Tôi phát hiện ra 1 điều, anh không những thực dụng mà còn ích kỷ, vô cùng ích kỷ nữa....
Sau ngày hôm đó, tôi cảm thấy mình bị tổn thương ghê ghớm. Cảm giác mình thật rẻ mạt, hệt như 1 con rối chỉ để cho anh chỉ đạo.
Lỗi của tôi là đã lỡ yêu 1 người gia trưởng như anh
Còn lỗi của anh là đã có tình cảm với 1 người không chấp nhận được cuộc sống của mình...
Có lẽ giữa chúng tôi không còn sự liên kết nào nữa, cũng chẳng hề còn bất cứ một điểm chung nào. Sự mệt mỏi cũng đến 1 ngày phải được rũ bỏ, việc tháo nút duy nhất trong thời điểm này có lẽ chỉ có thể là 1 câu nói chia tay nhẹ nhàng.
Anh sững sờ nhìn tôi 1 hồi lâu rồi lớn tiếng quát:
- Tại sao? Anh có gì không tốt? Em biết ngoài kia có hàng nghìn cô gái ước mong được ở bên cạnh anh không?
- Đó là những cô gái ở ngoài kia, họ không tiếp xúc với con người của anh nên họ không biết. Thứ họ nhìn thấy chỉ là những giá trị hào nhoáng bên ngoài của anh. Còn em thì khác, em không cần người em yêu là 1 triệu phú, em chỉ cần anh là 1 sinh viên bình thường, hàng tháng đi làm thêm những công việc bình thường, và mình có thể gặp nhau, quan tâm tới nhau mỗi ngày. Điều đó là quá đáng lắm sao?
- Không quá đáng ư? Em nói hay thật đấy? Con người không bao giờ thỏa mãn với những thứ mình đang có, không lẽ em cũng như vậy nốt sao? Anh làm thế này là vì ai có lẽ em phải là người hiểu rõ nhất chứ? Anh yêu em thế nào em vẫn còn không biết sao? Hay nó chưa đủ lớn để chứng minh cho em hiểu?
- Đúng thế!- Tôi hạ giọng- Nhưng không phải nó không đủ lớn mà là nó đã cạn dần đi rồi. Anh không còn là người mà trước kia em đã từng yêu nữa! Anh nói rằng đừng để bản thân làm nô lệ cho đồng tiền mà hãy là người sai khiến đồng tiền phải không? Nhưng thực sự là anh đang bị đồng tiền sai khiến mình đấy!
Anh lắc đầu nhìn tôi bằng đôi mắt thất vọng
- ...Anh thực sự không hiểu nổi em nữa...anh không hiểu
- Thực ra.. Anh đã bao giờ yêu em chưa? Nếu anh yêu em, anh không thể nghe em 1 lần duy nhất được sao?
Anh im lặng 1 lúc rồi lặng lẽ bỏ đi, còn tôi thụp xuống giữa căn phòng lạnh lẽo. Cảm giác bị bỏ rơi từ lâu bỗng hôm nay đột nhiên lại trỗi dậy.
Anh không hiểu nổi em và em cũng thế
Phải rồi, đã từ lâu chúng ta không còn hiểu nổi những suy nghĩ của nhau thì tình yêu cũng đâu còn lý do để mà tồn tại được nữa. Nó đã chết từ lâu, chỉ là hôm nay mới là ngày nó được đi báo giấy khai tử, phải không anh?
Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi, lần cuối nhìn mặt nhau giữa chúng tôi cũng chỉ có những lời cãi vã. Một nỗi buồn dang dở trong tôi không biết đến khi nào mới có hồi kết...
Nửa năm trước, khi chúng tôi vẫn còn hàng ngày vui đùa bên nhau, cùng nắm tay nhau thật chặt đi trên những con đường đã được bật đèn sáng rực. Cùng ngồi

1[2]3
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)