h tay nào đó rụt rè giơ lên.
Cuối cùng cũng có, nhưng là của con bé đó, nó không giơ lên mà chỉ sang tôi. Bất ngờ, tôi thả tay bịt mũi nó ra, lấy 2 tay cố giữ quần khi cô vạch ra khám nghiệm. Không có gì! Cô phán, rồi quay sang nó. Cô tiến lại gần, nhìn lướt qua rồi xách tay nó lôi đi. Nó khóc òa, nhìn tôi bằng ánh mắt van lơn cầu cạnh. "Vợ mày ị đùn!" Lũ xung quanh nhao nhao lên. Tôi xấu hổ, lầm lũi tiến về góc lớp, tự nhủ, sẽ không bao giờ chơi với nó nữa!
Chuyện tình ngọt ngào lãng mạn và "mùi" mẫn của tôi kết thúc như thế! Sau hôm đó, tôi không thèm để ý đến nó. Còn nó, vẫn luôn cười bất kể khi nào gặp tôi, nhưng dường như nó hiểu ánh mắt khó chịu của tôi nhìn nó, nó chỉ dám đứng nhìn từ xa, không bao giờ tiến sát lại gần. Chỉ có duy nhất một lần, hình như nó phát hiện ra điều gì đó, muốn chạy đến kéo tôi đi khám phá như mọi khi, nhưng tôi giơ nắm đấm lên khi vừa bắt gặp đôi mắt hấp háy và cái miệng chực cười của nó. Nụ cười tắt ngấm, nó quay đi...Tôi tự nhủ mình không bận tâm nó nữa. Nhưng có một điều lạ mà tôi biết và rất lấy làm thắc mắc, nó vẫn hay ị đùn, kể cả cho đến khi hết cấp 1 vẫn thế...
Mãi sau này, khi đủ trưởng thành để biết được sự thật, tôi mới ngẫm lại và chợt hiểu ra tất cả. Con bé đó bị chậm phát triển, nó không thể nói năng rành rọt như người bình thường được, và đôi khi cũng không thể điều chỉnh được cơ thể mình, hay ị đùn là 1 ví dụ (và thẳng tay đút nước mưa cho tôi uống, là ví dụ khác chăng?). Tôi hiểu vì sao nó luôn chỉ cười với tôi, vì sao nó không giống những đứa khác. Nhưng có một điều tôi không hiểu, đấy là vì sao tôi lại có cảm giác gần gũi thân thương với nó đến như vậy. Tôi nhớ mình đã coi nó là người bạn đầu tiên của mình, đã nhận ra bao điều kỳ lạ trong đôi mắt trong veo nó nhìn tôi, tôi đã lần đầu cảm nhận thấy sự bình yên trong nụ cười của nó...
Nó lên cấp 2 thì nghỉ học, sau đó thông tin về nó cũng bớt dần, tôi chỉ biết nó ở im trong nhà, rất ít ra ngoài đường. Bạn bè cũng chẳng đứa nào còn nhớ đến chuyện con nít mà trêu chọc tôi nữa, nhưng tôi vẫn đau đáu về nó, như thể có một sợi dây vô hình nào đó ràng buộc chúng tôi.
Một ngày, khi tôi học cấp 3, tôi ghé vào chợ mua ít đồ ăn sau khi tan trường. Và tôi đã vô tình được gặp lại nó. Tôi nhận ra ngay khi vừa nhìn thấy, nó không khác so với hồi nhỏ nhiều. Vẫn rất cao, da trắng và nụ cười không lẫn vào đâu được. Tôi sững người một lát, ngắm nhìn nó đang hát vu vơ. Khung cảnh ngày xưa hiện về, và ngày tôi gặp lại nó, trời cũng mưa lất phất. Có điều, nó không cầm cái nắp chai coca đi hứng nước, mà đang đứng giữa chợ với chiếc ô xoay vòng. Chợt nó quay sang nhìn tôi, nở một nụ cười tươi híp mí. Tim tôi như rớt ra ngoài, không hiểu cảm giác gì đang trỗi dậy nữa..Tôi bất giác cười lại. Nó tiến lại gần tôi, lần này nó không sợ tôi nữa. Nó tiến lại thật sát, tôi ngại ngùng nhìn bao con mắt đang hướng về "con bé điên" đang lại gần tôi. Rồi nó mở mồm ra, cất gọi một tiếng. Tiếng gọi đầu tiên của nó dành cho tôi sau mười mấy năm trời: "Anh!" Tôi nuốt nước bọt khan, vụng về đáp lại: "Ừ...em...khỏe chứ?" Nó không trả lời, chỉ cười.
Tôi đọc được đâu đó trong đôi mắt kia, là sự vô tư trong trẻo, sự hồn nhiên, tất cả dường như không thay đổi gì so với những ngày xưa cũ. Tôi hiểu, cô bé của tôi vẫn như vậy, và mãi mãi luôn như vậy. Bất chợt, cô tôi xuất hiện (cô tôi bán hàng xén trong chợ) và lôi em ra, quát mắng ầm ĩ. Tôi không hiểu gì, chỉ nghe loáng thoáng rằng cô đuổi em đi, rằng con bé điên cứ nhìn thấy con trai là sáp lại. Em lại lấm lét nhìn tôi, cái nhìn đầy ám ảnh, đôi tay huơ huơ trong vô vọng, như cái ngày tôi quyết định cự tuyệt em mãi mãi...Tôi muốn chạy theo, nhưng không hiểu sao bàn chân không nhấc lên được. Bóng em cứ thế khuất dần, xa dần giữa dòng người đông đúc. Còn tôi, cứ đứng đó, mang mãi những hồi ức đặc biệt về em – người đầu tiên khiến tim tôi rung động, theo cái cách không phải tình yêu, mà là tình người, một thứ tình cảm trong veo và vô ưu hơn bất kỳ điều gì quý giá khác.
Sau lần gặp nhau tình cờ đó, tôi không gặp lại em lần nào nữa, cũng không tìm hiểu về cuộc sống của em. Có thể vì tôi muốn giữ riêng cho mình những gì ngọt ngào nhất về em, cũng có thể tôi sợ, sợ một điều gì đó mơ hồ chẳng thể gọi tên. Tôi gọi em là Thiên Sứ Vô Ưu, để mỗi khi nhớ về, tôi lại thầm cười, một nụ cười hồn nhiên híp mí...
Du Phong