Polly po-cket
Thiên thần của anh

Thiên thần của anh

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 229

Thiên thần của anh

ó giảng cũng đần đần... Hê hê, dễ lắm, đây này...
A và B sống chung với nhau không đăng kí kết hôn vào ngày 25/5/1985, dựa theo Nghị quyết 02/HĐTP thì đây là hôn nhân thực tế, ông học hành kiểu gì thế? Khi này thì năm 2013 khi anh A có yêu cầu ly hôn thì tòa giải quyết cho ly hôn theo thủ tục chung, vậy thôi. Giữa 2 người này có quan hệ vợ chồng đó!!!
- Ơ, tui ngu thiệt. Ê tối bà đi xem phim với tui không, có phim này cực hay: "Người đẹp và quái vật".
- Giề, học không lo học, tính mua chuộc bữa thi lần sau à, tui đẹp chớ đâu có ngu...
Hưng đệch mặt ra với câu của Ngọc, Ngọc quả thật rất đẹp, và cũng chẳng ngu. Hưng lúng túng.
- Haha, thôi bạn hiền cứ giữ vé đem mà tặng gái, hoa hậu tương lai về đây, tui chả ham phim ảnh gì đâu.
Ngọc đang nghĩ gì? Hình như chính Ngọc cũng đang thèm thuồng tấm vé đó, nhưng với Nam.
Hưng...
Hưng, bạn của Ngọc, gặp nhau lần đâu tiên trên phòng đào tạo vào năm nhất khi cả 2 đứa ồn ào giành nhau suất học bổng cuối cùng. Hưng_đẹp trai, dân Sài Gòn gốc, có ý chí và cực kì vui tính. Không mê game, không hút thuốc, không chơi bời lêu lổng, mỗi tội tán gái là sở trường. Ờ thôi đàn ông mà, giang sơn thì dễ đổi, bản tính khó dời, chục thằng đàn ông trên đời có mất 9,9 thằng hám gái.
Hưng ghét Ngọc, ghét cái ngông cuồng, cứng đầu và quyết liệt của cô. Trước giờ với anh chưa có ai chửi thẳng vào mặt một thằng 12 năm liền Học sinh giỏi là ĐỒ NGU, thế mà Ngọc chửi hẳn tù tì 3 tiếng. Đời anh, từ đó, gắn liền với chữ Ngu.
Nhưng Hưng yêu chữ Ngu như yêu chính bản thân mình. Từ ngày bị nói Ngu, anh đâm ra thích làm thơ cỏ, chả ham gì tính toán cả, còn thơ, mỗi tội chỉ có một chủ thể mà thôi_là Ngọc.
Dặm như:
Này cô bé!
Mang đôi hài đỏ,
Đứng bên lề nhỏ
Bở ngỡ,
Nhìn ai?
Con cóc thì sau một thời gian luyện viết điêu luyện, chém tới chém lui trên blog, anh dần dần thuần thục lướt viêt hơn, máu cũng chảy nhanh hơn về từ ngữ, đôi khi anh cảm thấy chữ chính là cuộc sống của mình.
Em và Anh
Khuya rồi, nhớ ngủ sớm nha emĐể ngày mai vươn mình đón nắngPhủi nỗi buồn đọng lại đêm khuyaLau sạch trơn niềm nhớ thương phảng phất...
Ngủ đi em, rồi bay vào giấc mơ em vẽLặng yênXa xa và dạt dào tình cảmEm chẳng dám lại gần vì sợ lỡ bước trật chân.
Ừ thôi thì mang nhung nhớ vào lòngCòn sáng mai thì giấu đi em nhé,Cuộc đời em còn nhiều điều hơn thế!Đâu đơn giản chỉ cần người thương!!!
Em thích thật rồi, vậy anh phải làm sao?Cứ đứng sau bức rèm anh tự vẽ, nhìn emGồng vai, guồng chân chạy mỗi ngày...Để đêm về xót xa khi em chờ tin nhắn...
Anh thích em, thích hơn cả một người bạn,Em nhớ người, nhớ hơn cả người thương.
Người không yêu nhưng người vẫn nhớ, thoang thoảng, man mác gợi lòng, đôi lúc lại chen chân vài giọt lòng khắc khoải cho cái nhớ thương thêm chút đắng mà dư âm đọng lại đầu lưỡi lâu hơn. Nếu nhớ thôi thì chẳng hề gì, bởi nhớ là cái thứ mặn, ngọt chua, cay, đắng... vân vân và mây mây thì tính ra chỉ có khổ chủ mới biết được. Thế mà nhớ người còn hơn cả chữ nhớ. Cái nhớ tròng trành, chênh vênh giữa cái lạnh lùng cố hữu.
Nếu con đường ngày nắng chẳng thấy vắng bóng xe thì liệu con đường ngày mưa có chịu với đi đôi chút? Người muốn thả nỗi nhớ để bước dọc con đường bao ngày ồn ã với tiếng xe trong một chiều mưa... Ở đời, đặng là thứ gì khao khát thì chẳng có, ừ, trời chẳng đổ chi tí nước, nắng và gắt. Mặc kệ, nước trời không có thì người đổ tí nước lòng, dù là nó có vị mặn.
Và chiều nay, Mưa!
Nam
Kẻ đóng vai nhân vật chính trong cuộc đời của Ngọc.
Nam- không đẹp trai, gia đình với mức sống thấp, đang học thạc sĩ, chuẩn bị bảo về luận văn kết thúc, và là người lâu lâu mới thấy của Ngọc.
Nói về những lần xuất hiện gần đây nhất của anh thì hầu như chẳng có sự khác biệt là bao về mục đích.
----
Ngoài việc bấm đốt ngón tay chờ tới ca làm Ngọc chả biết làm gì nữa cả. Đầy chán chường và mệt mỏi. Nhanh thôi, cô sẽ rút ra khỏi công việc này sớm, vì cô còn cả tương lai phía trước, của cô và chồng cô.
Cô chạy như bay, khách đã chờ ở phòng và kéo rắt gọi điện thoại liên tục. Hôm nay là khách vip, sộp, chọn cô vì vẻ hấn dẫn của sự ngây thơ, và vì cô biết cách để lại vệt máu.
Chạy lướt qua thang máy đang chuẩn bị đóng lại, cô nghe mùi hương quen thuộc mà nhất thời chẳng nhớ gặp ở đâu, trong lòng xốn xang cái nhớ vô hình từ điều gì đó. Điều gì cũng được, với cô số tiền 5 triệu sắp nhận được quan trọng hơn - VỚI ANH.
"Có những người con gái khi yêu họ sống bằng cả nỗi đau vì người mình nghĩ - là - yêu, họ chia sẻ mọi thứ, ngay cả bản thân mình. Ta có gọi đó là tình yêu hay không? Tôi không biết."
Khuya rồi, ra khỏi cửa phòng ngộp ngạt và kinh tởm đó, cầm trên tay đồng tiền có vẻ dơ bẩn đó, mang bên người dấu hôn thâm tím cả vùng cổ. Ngọc đau lắm. Nhưng xong rồi, Nam chỉ cần 5 triệu này nữa thôi, anh b

1[2]34
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)