XtGem Forum catalog
Thuỵ khúc tháng 2

Thuỵ khúc tháng 2

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 250

Thuỵ khúc tháng 2

ớ đến Nữ thần Nở Hoa thì cơn buồn ngủ sẽ ập tới. Còn Nữ Thần Nở Hoa được Phu Nhân Thần tối thượng xin tội nên được Phu nhân nhận về làm nô tì...Từ đó, để quên đi cái mà bây giờ người ta vẫn gọi là "Scandal tình ái" này, Thần tối thượng quyết định xóa ngày 30/2 và ngày 29/2 đi, coi như mọi chuyện chưa tồn tại. Nữ Thần Nở Hoa tiếc cho những kỷ niệm đã có trong đêm 29 mà khẩn xin Phu Nhân Thần tối thượng ,và vì quy luật xưa nay vẫn vậy, lệnh ông thua còng bà, cuối cùng cũng giữ cho ngày 29/2 được tồn tại, dù là bốn năm mới có một lần...
***
Tôi nheo mắt nhìn Li Bì. Lúc này anh ta đang quay mặt về phía trời xa, hai tay để sau lưng, nhìn cái dáng đầy vẻ hoài niệm.
- Và Nam thần Thay lá chính là anh, và cho đến bây giờ, anh vẫn cứ buồn ngủ suốt ngày là vì anh vẫn còn nhớ tới cô ấy.Phải không?
Li Bì quay lại, nở một nụ cười nửa miệng rồi khẽ gật đầu. Tôi nhìn cái vẻ đắc thắng của anh ta mà thản nhiên:
- Mà thiệt tình thì chuyện này có liên quan gì đến chuyện tôi muốn quay ngược thời gian đâu...?
- Trời ơi, tôi kể một câu chuyện dài, thậm chí mang cả nỗi đau của mình ra chỉ để cho cô thấy rằng, mọi thứ xảy ra rồi là đã xảy ra, tiếc nuối cũng không được gì, làm những chuyện trái ngược với lẽ tự nhiên chỉ làm thêm những sai lầm thôi... Cô không thấy hình dạng của Lão thời gian bây giờ sao?
Tôi nhún vai, mắt nhắm hờ, lạnh lùng đáp:
- Xin lỗi, tôi chỉ biết anh hứa rằng, nếu tôi chịu nghe anh kể chuyện xong mà tôi vẫn còn muốn làm chuyện đó, thì anh sẽ giúp tôi. Chỉ vậy thôi, anh hãy làm đi...
4.
- Thiệt tình là cô làm tôi tức chết đi được...-Li bì thở ra rồi chép miệng- Mà đúng là tôi dại dột, lẽ ra phải để cho lão Thời Gian kể lại câu chuyện đó, với đầy đủ những đắng cay mà lão ta phải chịu thì may ra cô mới dẹp bỏ ý định đó đi.
Tôi vẫn giữ vẻ thản nhiên không biết học được từ đâu, dù trái tim thì đang đánh lô tô trong lồng ngực. Tôi đáp:
- Cũng vậy thôi à, mà anh đã dẫn tôi đến đây, làm cho tôi hy vọng, thì bây giờ anh phải có trách nhiệm về chuyện đó...
Li Bì cúi đầu không thèm nói nữa, một mạch đi lầm lũi ra bờ hồ. Tôi nối gót theo sau. Lòng tôi đang khấp khởi một hy vọng được trở lại bên anh, được sống những ngày vui vẻ đã có, và sẽ được bước vào Nhà Thờ cùng anh. Tôi yêu anh xiết bao, dù anh đã và đang làm tổn thương tôi...
Những người con gái đang theo dõi câu chuyện này, các bạn có thể cho rằng tôi là một ả "mê trai" không hơn không kém, và mù quáng đến nỗi vì một gã đàn ông mà có thể bất chấp tất cả, bao gồm cả phẩm hạnh của bản thân. Các bạn đang lến án tôi, hoặc giả không lên án bằng lời mà chỉ chép miệng khinh khi... Nhưng nếu một ngày nào đó, các bạn yêu ai đó thật sự, thì bạn chợt nhận ra rằng, rồi bạn cũng sẽ giống như tôi. Không kiểm soát. Không lý trí. Đơn giản khi yêu là điên cuồng và hoang đường.Tôi làm tất cả vì tôi tin hạnh phúc sẽ có ở cuối đường. Nên dẫu biết tất cả những gì tôi đang làm có thể sai, có thể không công bằng ( rõ ràng là gian lận khi tự cho mình một cơ hội thứ hai theo cái kiểu... y chang cơ hội thứ nhất...), tôi vẫn một mực làm mặc kệ những cản ngăn. Tự dưng vào lúc này, tôi bỗng nhớ đến một câu hát trong một bộ phim ca nhạc đình đám công chiếu hồi đầu năm. Câu hát rằng:
"Chưa bao giờ ta thấy yêu nhau như khi, chúng mình xa cách đã biết bao đêm, em thấy đời, em cần anh"
Vậy thì ngay lúc này đây, tôi không quan tâm bất cứ điều gì khác nữa. Chỉ cần tôi yêu anh và anh cũng còn yêu tôi, thế thôi đủ rồi. Kéo xuống hết đi những rập khuôn lễ giáo, kéo xuống hết đi những định kiến rằng cái "ngày vàng" phải để dành cho đêm Tân Hôn. Quan trọng gì đâu, chẳng phải dành cho nhau những gì quý giá nhất của nhau là ngay vào lúc yêu nhau nhất hay sao?
Giá mà trước đây tôi suy nghĩ được như vậy... Thì có lẽ bây giờ tôi không cần gian lận để có thể có anh một lần nữa...
Giá mà cái đêm đầy hoa và nến ấy, tôi đừng bật dậy theo cái kiểu lý tính của một đứa con gái gia giáo, mà để yên cho cảm xúc lên ngôi, thì tôi đã không phải dằn vặt thế này. Cái cảm giác có lỗi với cô gái đến sau vẫn đang âm ỉ trong tôi.
Nhưng thôi, tôi đã quyết định rồi. Tôi cần anh bây giờ và cần anh mãi mãi.
- Thật chả vui vẻ gì khi phải làm chuyện này ,nhưng vì tôi đã lỡ dùng cô làm thứ để trêu ngươi lão thờn gian. Tôi có lỗi trước nên bây giờ tôi phải trả nợ, nhưng có thật là cô muốn làm cái chuyện này không?
- Anh lôi thôi quá, anh hỏi đến lần thứ 1000 rồi. Làm đi thôi.
Tôi đáp, lạnh lùng. Li Bì nuốt nước bọt định nói gì đó, nhưng thấy cái vẻ chả muốn nghe gì sấc của tôi, nên đành ngặm tăm. Anh quay ra phía mặt hồ và đọc một câu thần chú. Mặt hồ đang yên bình như một tấm gương rộng lớn bỗng nổi lên những con sóng. Rồi bầu trời chợt nhiên trở nên u ám. Rồi những dòng chảy trong hồ dựng đứng lên tựa như một con thác hung tợn đang điên cuồn dội nước xuống.
Chẳng biết cái cảnh tượng hùng vĩ ấy kéo dài trong bao lâu, nhưng suốt thời gian đó, t

1 234[5]67
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)