Teya Salat
Tình yêu thời ngốc xít

Tình yêu thời ngốc xít

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 284

Tình yêu thời ngốc xít

ật, hai là bé đi với một bé giai nào đó. Dù sao cũng không có chỗ cho mình". Rồi ngay tắp tự, nó lại lầm rầm tự chửi bản thân ích kỉ khi nghĩ tới những chiến hữu đang bơm bóng đến bở ghét và cắt xốp toét tay thì nó lại đứng ở đâu đó và cò cưa với một cô bé.
Tệ thật! Nguyên nhanh chóng quay trở về với công việc tuy đầu óc vẫn lộn xộn những suy nghĩ cho một vài khái niệm khó hiểu về con gái. Ví như: "Con gái là một thứ hỗn hợp pha nhầm chất." hay "Sự cách xa với con gái luôn tỉ lệ thuận với hạnh phúc!". Thấm thía thế không biết!
6h45. Công việc chuẩn bị đã được 98%. Nguyên lấy xe phóng cái vèo về nhà, ăn cái rụp, thay quần áo cái xoạch rồi lại phi cái vù về trường. 7h30. Đông nghịt! Kinh dị nhưng mĩ mãn! Hình dung tí nữa "được" chen chúc với chừng 7 nghìn con người phì phò sức sống ở trong kia, Nguyên thấy choáng cả đầu. Nhưng nó cũng lao vào trường một cách đầy trách nhiệm, Hà ngồi điều hành bán vé cổng, hai đứa nhìn nhau và cùng nở một phần ba nụ cười, thế là đủ! Nguyên chạy vào khu vực sân khấu.
Trống. Nhạc. Gào thét ầm ĩ. Nhìn nhau mãn nguyện. Âm thanh cực ổn, nó thở phào nhìn những cuồng fan của rock đang nhảy nhót cùng Small Fire đang play những hit của Linkin Park. Sân khấu tuyệt vời! Đông quá chừng! Loáng thoáng những đứa đeo thẻ ban tổ chức chạy qua chạy lại, mồ hôi đẫm áo, những giọt cười và cả nước mắt. Trung Anh nhà ta vĩ đại là thế nhưng mà là Tây Lương Quốc Nữ nên nước mắt hơi chóng vánh, lo lắng cũng nước mắt, sung sướng cũng nước mắt. Khản cả tiếng, lạc cả giọng, nhưng sâu thẳm vẫn vui! Những gian hàng đầy ắp ánh sáng và tiếng cười. Nguyên chợt thoáng thấy bóng một người lướt qua đầy mĩ thuật. Không thể nhầm! Nó chạy theo như bản năng:
- Em !
Quay lại. Đúng bé Hàn. Bé lúng túng nhìn cái thẻ ban tổ chức lủng lẳng trên cổ Nguyên làm nó cũng thấy bối rối tợn. Nguyên đành hỏi lấp đi :
- Em đi với bạn à?
Bé không cười, nói bằng một giọng không chỗ nhấn:
- Vâng. Mà anh ở trong ban tổ chức sao còn rủ em đi?
Nguyên vừa lau mồ hôi vừa trả lời, nó nói mà thấy áy náy với Trung Anh:
- Nếu hôm qua em đồng ý đi thì anh đã bỏ cái thẻ này ra và đến như một người khách - Nó hỏi lại - Nhưng tại sao em từ chối đi với anh?
Bé hơi ngập ngừng nhưng cũng gượng gạo trả lời:
- Em sợ...bọn bạn em nó nói...
Nguyên thấy choáng như vừa ăn xô nước vào mặt. Nó giận lắm nhưng cố kìm lại:
- Vậy à? Nếu vì sợ người khác nói thì anh đành thôi. Anh và em từ giờ gặp nhau không cần tỏ ra quen biết.
Rồi Nguyên quay lưng, đùng đùng bỏ đi. Sau đó, nó còn thấy bé Hàn hai lần nữa, một là lúc bé ăn kem với một em giai xinh xinh, một thì bé đang lang thang cùng mấy cô bạn búp bê. Nguyên cũng thấy lướt những người quen. Nam xuất hiện tự tin bên cạnh một cô bé váy trắng xinh xẻo, tên là Phương thì phải. Quyên thì đi cạnh Trung trong tư thế một cô bạn gái. Cả Dương và Uyên cũng đến một lúc, sau đó mất tích.
Nguyên thoáng thấy Bảo và Nga, điều làm nó không ngạc nhiên...Người ta đi với nhau, vui vẻ quá! Nguyên tự cười chua chát khi nhìn lại mình, đẫm mồ hôi và mệt mỏi, nhưng nó lại thấy hạnh phúc, và đang giúp cho những người mình yêu quí, bằng thứ tình cảm vĩ đại mà giản đơn người ta hay gọi là tình bạn. Nó vào sau cánh gà, đầu nhức như búa bổ, tự thưởng cho mình một cốc Nestea mát lạnh. Rồi lại ra giúp cho hết "Đêm sao băng".

***
- Tiết 2 Bảo qua tìm mày đấy!
- Nhắn gì không?
- Không. à lại nhắc tới nhắn. Thằng Thái nhắn mày là sắp có giải bóng rổ trường mình rồi.
- Hớ! Sao không thấy thầy Thắng hô hào bà con?
- Thái bảo đây là giải tự tổ chức. Bọn thằng Lỳ, Thái và Long lập ra giải để đánh, bọn nó sợ vào giải chính thức không được liên quân - Này, thế thằng Lỳ không cưa được bé Nhung bây giờ sao rồi?
- Chẳng sao. Vẫn sống đẹp. Thế nên tao mới thích chơi với Lỳ. Thành cũng thế. Vì bọn nó giống tao, đơn giản, và lại ít dính tới con gái. Còn mày xem thằng Hưng đi với cái Linh bỏ rơi anh em. Độ và Hạ thì dính nhau như một cặp vần. Lê Quang thì tìm đến Nhi 4 mắt mà "kết". Nói chung thiên hạ có đôi lứa hết, tao... bơ vơ mày ạ!!!
Câu cuối cùng làm Dương suýt cười mẻ răng nhưng nó sợ làm thằng bạn cáu tiết lên cà khịa nó với Uyên nên thôi. Nó mỉa thằng bạn là điên cực độ! Nguyên than thở loạn xị một hồi cho đến khi thằng Đông Juan đến và lôi nó đi chơi Play Station 2. Dương ngồi lại một lúc rồi tự nhủ:
- Chắc lại phải tác hợp nó với con bé Hàn thôi.
Rồi nó nghĩ tới chị Huệ vốn dốt tịt môn Lý- Hoá, mê một ông anh Kiến Trúc mà gắng đỗ được cả Ngoại Thương! Tình yêu thật hoành tráng và xa xỉ! Dương đang trăn trở trong mớ triết lí vĩ đại ấy thì nó chợt thấy Vy đi qua cửa lớp...
***
Kỳ 3: Cú điện thoại - Cổ phiếu scranton

12[3]456 .. 8
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)