XtGem Forum catalog
Tình

Tình

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 543

Tình

t năm trời bỗng trở lên rộn ràng theo tiếng cười trong trẻo của em. Tâm trạng hoài niệm xa xôi của tôi cũng biến mất tự bao giờ.
- Em đã bảo không uống cà phê mà anh?
- Quán anh chỉ có duy nhất cà phê thôi!
- Vậy anh mời em ha?- Cô nhóc vừa nói vừa nhấm vài ngụm, rồi tỏ vẻ gật gù như một chuyên gia làm tôi hơi buồn cười.
- Òà, mùi của mạch nha, socola, caramen tuyệt quá!!!
Tôi chợt sững lại, phần vì cảm nhận sâu sắc của nhóc, phần vì đã từng có người nhận xét cà phê của tôi như thế: mạch nha, chocolate, caramen, đầy ngọt ngào nhưng cũng không thoát khỏi cái đăng đắng cùng hòa quyện lại, như tình yêu em dành cho tôi. Ở bên kia bán cầu, mỗi lần uống cà phê, em còn nhớ tôi như tôi vẫn nghĩ về em, mỗi giây mỗi phút với những "giọt đắng" lách tách, lách tách rơi hay không?
- Ơ, em nói gì sai sao anh? Vị giác của em là tốt nhất rồi đó!!!
- À, không có gì. Anh đột nhiên nhớ lại một vài chuyện cũ thôi. –Sao tôi lại đi giải thích với em chứ?- Tôi lắc đầu vì suy nghĩ ngớ ngẩn vừa vụt qua.
- Người yêu hả anh???
- Gần thế- Tôi ậm ừ, không muốn em nắm được cảm xúc- Mà sao em lại tới đây? Nơi này không phù hợp với em.
- Làm gì có ông chủ nào đuổi khách như anh! Em thích, em đến!- Em hừ mũi vẻ bướng bỉnh trông mà dễ thương.
- Ô, vậy anh nên vui vì có một cô bé tới quán cà phê của mình và đòi sữa chua hoa quả?
- Hì hì, tại quán đẹp quá!
"Tình"
Từ hôm đấy, trừ học thêm hay bận, còn đâu chiều tối nào em cũng đạp xe tới. Chiếc bàn gần cửa sổ cũng tự nhiên dành cho em tự bao giờ. Lúc quán không có khách, em sẽ ngồi vắt vẻo hát vang cả phòng, mặc kệ tôi kêu la. Bình thường, em yên lặng làm bài tập, thi thoảng cũng bày ra vẻ mặt nghĩ ngợi xa xăm, khua khoắng ly hoa quả dầm của mình. Đúng, là hoa quả dầm sữa chua! Thứ đồ uống bất đắc dĩ xuất hiện ở quán! Sau một lần em xách theo túm hoa quả với mấy lốc Vinamilk, lải nhải đi theo tôi vòi vĩnh món khoái khẩu "dở hơi" của em. Thế là chiếc tủ lạnh quanh năm làm bạn với cà phê cùng đá, bây giờ có thêm cả đống quả. Cứ cuối tuần, em phải nhắt đầy tủ lạnh của tôi thì mới cười mãn nguyện. Sau vài lần nhắc nhở vô dụng, tôi không nói gì, và em thì vẫn làm theo ý mình. Có những khi thấy tôi mang ra cho em, khách cũng đòi với theo, tôi chỉ có thể chiều khách, còn em thì te tởn trêu chọc lại tôi.
Em hiếu động và vui tươi! Từ khi em đến, "Tình" không còn cái vẻ buồn bã vốn có của nó nữa. Tiếng chuông gió leng keng mà em treo khắp nơi, rộn ràng đượm nắng. Hay vài giỏ hoa lan em để trước cửa, tỏa sắc cả căn phòng. Em dần dần mang tới nơi đây một vài thứ nho nhỏ, nhưng cũng đủ để "Tình" của tôi đổi thay. Tôi không rõ việc mình dung túng cho em, làm đảo lộn không gian nơi đây là đúng hay sai? Nhưng tôi biết, không chỉ có "Tình", tôi cũng vui vẻ và cởi mở hơn. Những hình ảnh về cô ấy và cuộc tình dang dở không còn lẽo đẽo theo tôi hàng ngày. Thi thoảng, ánh mắt tôi cũng bất chợt dừng ở cô nhóc đang cắm cúi nghịch ngợm kia. Em tinh nghịch với mái tóc ngắn ngang vai, nụ cười má lúm luôn rạng rỡ, tràn đầy sức sống. Như làn gió mới mát lạnh, len vào "Tình" của tôi tự khi nào?
Chúng tôi thường trò chuyện với nhau, không chủ đề nhất định. Phần lớn em hỏi, tôi trả lời, em nói, tôi bình luận. Thế mà mới có ba tháng, cả tôi và "Tình" đã quen với cái giọng lanh lảnh len vào từng ngóc ngách của em. " Hôm nay em bị cô gọi lên kiểm tra miệng đấy!" " Anh Huy này, anh nghĩ có ma không?", " Này, trên đường tới đây, em nhìn thấy một người ăn mặc rất kỳ quái", " Sáng nay em bị ghi sổ đầu bài vì nói chuyện anh Huy à, mẹ sẽ mắng em chết mất".... Cứ thế, em nói với tôi mọi việc, mọi suy nghĩ trẻ con nhưng cũng đầy cá tính của em. Còn tôi, tôi đã dần coi việc lắng nghe và giải đáp em là đương nhiên. Và em, em cũng đã nhẹ nhàng bước từng bước vào cuộc sống của tôi như thế, từ một cái đẩy cửa khẽ khàng kia...
Gió lạnh
Hôm nay Hà Nội đón đợt gió mùa đầu tiên tràn về, có lẽ vì thế mà "Tình" vắng khách, nhưng đúng giờ, cô bé vẫn bước vào với cái khăn to xù, thu mình trong chiếc áo khoác bông rộng.
- Lạnh quá anh Huy ơi! Thích thật đấy!- Cô hít hà và cười thật tươi, hai lúm đồng tiền lấp ló
- Lạnh thế sao còn tới?- Huy nói vọng ra
- Hừ, người ta có cái này mang tới chứ bộ- Hải An trèo lên ghế, cố kiễng chân với tay lên cửa sổ- Anh nhìn này, đẹp không, em tự làm... AAAAA
- Làm gì mà hét to thế?- Huy vừa đỡ cô, vừa trách móc.
- Em...em... - Chẳng biết tại cái lạnh đầu mùa hay tại trái tim của cô gái tuổi 17 đang loạn lên, mà An lắp bắp. Cái miệng phát hai tư trên hai bốn bỗng đình công không biết nói gì. Chớp chớp đôi mắt, cô cũng vừa bỏ qua sự mất bình tĩnh của chàng trai bên cạnh.
- Sao không chờ anh ra, cứ tự mình làm liều!
- Em muốn cho anh bất ngờ mà! Đẹp không anh?
- ...
- Dreamcatcher đấy! Chắc anh không biết đâu. Nó giúp...
- Anh biết, mang đến những giấc mơ ngọt ngào- Huy xoa đầu cô nhóc, cười hiền
- Oa,

1[2]34
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)